“Thập lý phiêu hương tán?” Giang Miễn chỉ nhìn một cái đã có thể đoán ra nội tình, xoay xoay cái chén trong lòng bàn tay, hắn ung dung mở miệng, “Các hạ đã hạ độc vào rượu, lại lấy dây hương trong tay dẫn độc, thảo nào không dám uống.”
Nghe vậy, kẻ nọ ha ha cười lạnh, nói năng có phần máy móc, “Giang đại hiệp quả là tinh mắt.”
“Thập lý phiêu hương tán chính là bảo vật trấn giáo của ma giáo Tây Vực, các hạ đã sử dụng loại độc này, lại dám cả gan một mình xông vào đây, chắc hẳn phải là một vị cao nhân trong Thiên Ma giáo?”
“Giang đại hiệp liệu sự như thần, bội phục, bội phục. Đáng tiếc, hai chữ “cao nhân” ta không dám nhận.” Vừa nói, kẻ kia vừa dập tắt dây hương, “Tại hạ là Thiên Ma giáo Tống Ngọc Thanh, đã ngưỡng mộ đại danh Giang đại hiệp từ lâu.”
Nghe xong danh hào của kẻ kia, trong lòng cả kinh nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, Giang Miễn ôn hòa nói, “Tống giáo chủ đại giá quang lâm, chẳng biết là có việc gì?”
“Bổn tọa đặt chân tới Lâm An, thứ nhất là vì muốn thăm viếng các vị giang hồ hào kiệt, thứ hai là vì muốn mở mang chút kiến thức về tinh hoa võ học Trung Nguyên. Giang đại hiệp có nguyện chỉ giáo?” Y vừa nói ngón tay vừa khẽ động, cũng chẳng biết y đã làm gì, chỉ thấy hai cây châm độc bắn thẳng về phía Giang Miễn.
“Tống giáo chủ là khách từ xa tới, nếu đã nóng lòng thảo luận võ nghệ, Giang mỗ tất nhiên sẽ phụng bồi.” Hắn nói hết câu, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/152454/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.