Bây giờ tao rất rối ren, chẳng biết nên làm gì để bà ấy hết ghét bỏ tao nữa chúng mày ạ!
Cả đám ngồi ngơ ngác ra đó chẳng biết nói gì ngoài mấy câu khuyên nhủ cho tâm trạng Lạc Lạc tốt hơn.
- Thôi bây giờ cũng đã muộn rồi, tao còn phải đi về nấu cơm cho bà ấy nữa, hẹn ngày khác rãnh rỗi nói chuyện với nhau nhiều hơn nhé!?
Lạc Lạc nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ trên tay mình rồi sau đó nói lời tạm biệt với mấy cô bạn thân. Có thể nói đó chỉ là cái cớ để nhằm mục đích không làm phiền đến ai nữa, nói thì cũng đã nói rồi, lòng bây giờ cũng đã đỡ buồn hơn rất nhiều vậy thì cần gì ở đây để tốn thời gian của họ nữa.
Họ nhìn theo bóng dáng gày gò, ốm yếu đó của Lạc Lạc mà cảm thấy tủi thân giùm cho cô. Trong khi mọi người đang vui vẻ, hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình còn cô thì lại phá hứng chịu những cảm giác không đáng có. Biết khi nào cuộc đời mới được vui vẻ toàn diện đây?
Trên đường đi về, Lạc Lạc buồn lắm! Buồn nhưng không thể khóc được, đó gọi là cảm giác gì đây?
Hai người yêu nhau từ lúc còn là sinh viên đến tận bây giờ, khoảng thời gian đó thật hạnh phúc biết bao. Thà mập mờ, không được ai công nhận rằng cả hai đang yêu thương nhau nhưng ít ra cũng không phải buồn lòng đến thế này, ngày nào cũng bị sự chèn ép quá đáng của bà mẹ chồng khó tính.
Nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-bao-gio-ta-moi-co-the-quay-ve-ben-nhau/2671397/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.