Ngay cả Lạc Lạc đứng ở đây cũng không biết chút gì về chuyện này. Trước giờ cô chỉ nhìn thấy trên mấy tờ báo nói về độ giàu có của tập đoàn Quách Thị nhưng không nghĩ rằng đấy lại chính là của mẹ ruột cô. Sự thật đúng là tạo cho con người nhiều sự bất ngờ mà! Mới ngày nào từ một người phải đi khắp nơi để tìm công việc nuôi sống chính bản thân, vậy mà bây giờ đã đuợc làm chức cao ngời như vậy rồi!
Cuộc đời giống hệt như một chữ “ngờ” chỉ mới ngày nào không có gì trong tay, ngày hôm nay lại nắm được cả giang sơn rộng lớn.
- Mẹ...mẹ nói vậy là sao? Con không hiểu?Làm sao con có thể nhận...
Học lực của cô cũng không kém cỏi gì mấy người trong đây đâu mà thậm chí còn hơn rất nhiều nữa. Khi còn đi học ở trường Quốc Tế, Lạc Lạc đã từng được học bổng sang nước ngoài du học nhưng cô không đồng ý vì lúc ấy đã có người trong lòng, cô không nỡ rời xa.
Giá như thời gian có thể quay trở về những tháng ngày ấy thì còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ! Cuộc sống vui vẻ bình yên, vã lại còn được đi sang một đất nước mới để có thêm nhiều kiến thức. Chứ không như lúc này, dù có muốn cũng quá muộn màng.
Bởi vậy từ đó cũng xuất hiện ra câu nói “cơ hội không đến với ta quá nhiều lần!” lúc có ngay trong tầm tay thì không biết được tầm quan trọng của nó, đến lúc mất tất cả thì mới chợt nhận ra rằng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-bao-gio-ta-moi-co-the-quay-ve-ben-nhau/2671336/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.