Nói hết tất cả những gì cất giữ bấy lâu nay trong lòng, Lạc Lạc bước thẳng ra xe đã chuẩn bị từ trước, chẳng có việc gì bản thân phải hối tiếc. Nhất là đối với một kẻ không xứng như anh ta, người từng gây nên nhiều tổn thương cho mình thì việc gì phải hối tiếc.
- Sao cô ra trễ thế? Công việc có thuận lợi không ạ?
Vừa bước đến xe thì chị Trang đã đi ra trong lòng sốt sắn mong muốn có câu trả lời phù hợp nhất. Trước giờ, mỗi khi bàn bạc về dự án thì Huệ Viên hoàn thành rất nhanh chóng, còn cô thì cả buổi vẫn chưa thấy câu trả lời. Anh ta nổi tiếng là ác ma trong giới làm ăn kinh doanh, không biết khi nãy đã có lời lẽ gì xúc phạm đến cô hay làm rung sợ gì không.
- Vẫn bình thường, bây giờ chị đưa em về tập đoàn đi. Lát nữa em còn phải làm một số hồ sơ đăng tin tuyển dụng nữa.
Nghe thấy vậy, chị Trang cũng phần nào yên tâm mà lái xe đưa cô trở về tập đoàn. Tuy không nói lời gì khiếm nhã nhưng Lạc Lạc cũng biết hôm nay mình đã làm không tốt và chị ấy cũng không thích mình nên cô cũng cố gắng im lặng để không phải xảy ra chuyện mau thuẫn đến từ ai cả.
Anh ta đã không còn là gì của mình vậy thì tại sao phải suy nghĩ rồi tự buồn lòng chứ, thật sự là anh ta không hề xứng đáng để được cô bi lụy như vậy đâu Dương Lạc Lạc! Nhiều lần nghĩ thoáng nhưng sao chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-bao-gio-ta-moi-co-the-quay-ve-ben-nhau/2671331/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.