Anh nói tôi á? Vậy có bao giờ anh nhìn lại bản thân mình không?Tôi chưa từng mắc nợ gì anh,tôi yêu anh thật lòng nhưng rồi đổi lấy sự hất hủi như thế sao?
Lúc này, Lâm Minh Hạo mặt bơ phờ không nói nên lời, bởi vì mặt anh bây giờ không còn nỗi một mạch máu nào cả. Có lẽ những câu nói ấy của cô thật sự đã chạm đến tận đáy lòng của con người sắt đá này rồi.
Chưa để anh ta hoàn hồn hay đáp trả lại bất cứ lời nào, Lạc Lạc bức xúc cô nói tiếp:
- Anh đã làm tròn trách nhiệm, làm tròn bổn phận của một người chồng hay một người cha bao giờ chưa mà anh nói tôi ác với anh? Ác với tập đoàn các người thì có là gì so với những thứ cay đắng trong suốt bao nhiêu năm tôi chịu đựng. Mẹ anh thì suốt ngày mắng nhiếc tôi không một lời thương tiếc nào, dòng họ bên nhà anh thì ghét bỏ tôi ra mặt. Lúc đó anh ở đâu? Anh đã làm gì? Anh hất hủi, bỏ rơi tôi dù chúng ta không hề có ân oán gì từ trước, vậy mà phải chịu cảm giác đó sao? Anh nghĩ những thứ anh đang cảm nhận được bây giờ đây, thì nó có là gì không chứ? Nó không là gì so với những mất mát của tôi trong mấy năm ở căn nhà đầy sự khinh khi đó.
“Một người cha?” câu nói này chạm đến trái tim của anh. Bởi vì từ lúc cả hai kết hôn với nhau làm gì có đưa con nào, vì sao hôm nay cô lại nhắc đến cái từ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-bao-gio-ta-moi-co-the-quay-ve-ben-nhau/2671314/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.