Tại nhà họ Quách.
- Về trễ thế con? Vào nhà ăn cơm đi, mẹ có chuẩn bị mấy món mà con thích nhất đó!
Vừa về đến nhà, bà Quách đã chạy ào ra đón tiếp con gái và cậu “con rể” hụt của mình. Lúc nào cũng vậy, luôn luôn dành tình yêu thương cho hai con trước rồi mình tính sau, có lẽ bà muốn bù đắp những tháng ngày cơ cực kia thì phải.
Đúng như câu nói “đi đâu cũng không bằng nhà” là vậy. Về đến nhà là được cảm nhận sự ấm áp của ba mẹ dành cho mình, cảm giác ấy không nơi nào có thể sánh bằng được. Nếu như có thể, cô và tất cả mọi người trên cuộc đời này đều muốn ở gần mẹ mãi thôi.
- Canh chua hả mẹ? Hôm nay con có lộc ăn rồi!
Nhìn thái độ vui mừng của Lạc Lạc thật chẳng giống một người trưởng thành tẹo nào, mà trông giống cô bé mới mười tuổi đứng chờ mẹ đi chợ về hơn.
Lạc Lạc lập tức nhào đến bàn ăn không cần do dự, thậm chí còn chưa rửa tay đã lấy ăn đáo ăn để. Thói quen này của cô khiến bà Quách cũng hết cách để nói luôn rồi, nhưng khi thấy cô khoẻ mạnh ngồi đây ăn uống làm cho bà ấy thấy rất vui. Tưởng chừng đã mất cô con gái này từ lâu, nào ngờ vẫn tìm được con và cùng con tạo nên một mái ấm gia đình hoàn hảo, bao nhiêu năm trời đã chịu nhiều thiệt thòi với dòng đời này rồi.
Tuấn Phong vì không muốn cho Lạc Lạc cảm thấy mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-bao-gio-ta-moi-co-the-quay-ve-ben-nhau/2671311/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.