Mấy ngày này Cố Thừa Đông đều về nhà rất sớm, và đương nhiên hai người bọn họ vẫn rất ăn ý về một phương diện.
Dương Cẩm Ngưng sẽ cởi áo khoác ngoài, thuận thế nằm trên giường. Cố Thừa Đông cũng không do dự mà ôm lấy cơ thể cô. Trời vẫn chưa tối hẳn, làm chuyện đó có một thứ cảm giác rất lạ. Trước đây bọn họ vẫn thường xuyên cùng nhau như vậy, nhưng đều là trong đêm đen, cô không nhìn thấy khuôn mặt anh, và cũng chẳng muốn nhìn rõ. Bây giờ vì muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ đã định mà hai người bọn họ rất tích cực, nhưng lại khiến cô mơ hồ cảm thấy không thể thích ứng.
Cô lấy tay đẩy Cố Thừa Đông.
Anh dùng ánh mắt quét qua khuôn mặt cô, ý thăm dò.
Cô càng cố sức đẩy anh: “Không làm nữa.”
Cố Thừa Đông từ trên người cô đứng lên, nhịn không được nở nụ cười. Cô hiện tại đang vô cùng phiền muộn, mà anh còn có thể cười, cô bực mình đánh anh.
“Là do em nóng ruột muốn có…” Cố Thừa Đông tóm lấy tay cô: “Giờ còn nháo gì thế?”
Đúng, là cô chủ động mở miệng nói muốn có con, cô tự làm tự chịu.
“Ngày nào cũng nằm ở trên giường chờ anh…” Cô hổn hển, “Cảm thấy không khác mấy người con gái kia là mấy…”
“Sao em biết “mấy người con gái kia” như vậy?”
“Em không biết, nhưng chắc chắn anh biết.” Mặt cô đỏ ửng lên, thoát khỏi cánh tay anh, cầm quần áo lên mặc lại.
Tại cổng trường học cấp ba của cô trước đây có một con đường nhỏ, cứ đến tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-yeu-thanh-cuoi/207790/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.