Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm bức tranh, không có tâm trạng nhớ lại bất cứ điều gì, nhưng cũng không đợi đoạn ký ức cô vẫn luôn bảo tồn kia trỗi dậy. Thậm chí, cô còn có thể nhớ lại đầy đủ nhưng sự việc trong quá khứ mà những người khác đã quên mất. Ví dụ như, khi cô học tiểu học đã từng cãi nhau với bạn nam ngồi bên cạnh, vào giờ học rồi hai người vẫn còn cãi cọ, khiến cho cô giáo đang giảng bài rất bực mình, phải dừng lại nói: “Em là một con gái đấy…”. Dương Cẩm Ngưng xấu hổ tới cực điểm, giống như cô không xứng đáng là một cô gái vậy. Người ta vẫn luôn tỏ ra khinh bỉ những cô gái nói lời thô tục như thế, thân là con gái mà lại…
Bức tranh này đối với Dương Cẩm Ngưng mà nói, cũng là một điều không dễ gì chịu nổi.
Cô nhớ rõ bản thân đã cố gắng kìm nén cái ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả như thế nào, nhớ rõ mình đã kìm nén cảm giác thất bại khi lực bất tòng tâm ra sao. Bản thân nghèo túng không xu dính túi đã định sẵn cuộc đời cô muốn làm gì cũng không được.
Chúng ta lúc nào cũng tỏ ra khinh thường những người có đặc quyền chiếm giữ, thế nhưng, nguyên nhân thực chất chẳng phải là vì cái quyền lực ấy không nằm trong tay chúng ta hay sao? Nếu bản thân mình có được cái quyền ấy, chúng ta sẽ làm được tất cả những điều mình muốn.
Nhưng cô không có cái quyền ấy, cũng không thể tự hủy hoại bản thân mình. Vì vậy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-yeu-thanh-cuoi/1251008/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.