Dương Cẩm Ngưng ở Cố gia mấy ngày nay, Cố Thừa Đông cũng chưa từng quay về. Cô cảm thấy buồn cười khi Cố Thừa Đông làm như vậy, giống như cô phạm phải sai lầm, người làm chồng như anh phải trừng phạt. Bây giờ là thế kỉ hai mươi mốt mà cũng có việc đó xảy ra nữa.
Cố lão gia đang đi dạo trên cỏ, Dương Cẩm Ngưng liền đi tới, “Ông nội” .
“Ừ, ngoan lắm.” Cố lão gia nhìn nàng cười, tất cả tâm tư trong lòng đều hiện ra, ” Thừa Đông bận rộn như vậy sao?” Bận đến vài ngày liền không thấy mặt.
“Là người phụ nữ thông minh thì không nên thăm dò chuyện của chồng mình, tránh để anh ấy thấy phiền.” Dương Cẩm Ngưng dùng điệu bộ khó hiểu nói ra, “Cho nên cháu cũng không để ý chuyện của anh ấy” .
“Nha đầu kia, Cái nên thông minh lại không thông minh, không nên thông minh thì lại rất thông minh.”
“Như vậy nghĩa là cháu thật ra chỉ là giả vờ thông minh?” Dương Câm Ngưng cố ý chau mày, “Ngốc như thế này, vậy cháu nên làm cái gì bây giờ chứ!”
Cố lão gia hung hăng lấy tay cốc vào trán cô, “Có nhiều chuyện thực ra rất đơn giản, nghĩ phức tạp chỉ tự ôm buồn bực vào thân.”
“Cho nên mới nói cháu thật là ngu ngốc mà”
Cố lão gia thở dài, “Thừa Đông. . . Quên đi, mặc kệ hai đứa.”
“Làm cho ông nội phải phiến lòng rồi, đúng là lỗi của chúng cháu.” Cô nói ngọt một chút, nhất định sẽ tốt.
Lão gia hao tâm suy nghĩ nghe lời khuyên ngọt ngào của cô, một chút khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-yeu-thanh-cuoi/1250986/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.