Ngày hôm sau, Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông quay về Cố gia. Sức khỏe Cố lão gia thoạt nhìn đã rất tốt, hoàn toàn giống với lúc trước khi chưa đổ bệnh. Nhìn thấy vợ chồng bọn họ trở về, tâm trạng ông càng tốt, nhất là khi thấy bọn bọ ăn ý như vậy.
Thừa dịp tất cả mọi người có mặt đầy đủ, Cố Hoài Đông liền đem chuyện kia nói ra, nhưng chỉ là khơi mào câu chuyện chứ cũng không lên tiếng khuyên nhủ gì, nói xong còn liếc mắt nhìn Cố Thúc Quân và Cố Kế Đông. Cố Kế Đông thì thế nào cũng được, nói thì nói. Đương nhiên anh ta bị Cố lão gia giáo huấn mộ trận. Cố gia toàn bộ đều do một tay ông nội gây dựng, đã từng phải ăn bánh màn tầu, uống nước suối. Hiện tại cuộc sống tốt rồi, nhưng ông vẫn không quên quá khứ. Một người nếu lúc nào cũng nghĩ tới hưởng thụ thì sẽ chẳng làm được chuyện gì cả.
Cố lão gia một lời đã định, tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại gia, cả nhà đoàn tụ đông đủ là được.
Việc này cũng cứ như vậy lắng xuống.
Cố Kế Đông thì chẳng quan trọng, bị lão gia mắng cũng nhiều rồi, dù sao cũng không mất một miếng thịt. Cố Hoài Đông nhếch môi cười, anh ta biết sẽ như vậy.
Cái tính toán ấy của Cố Hoài Đông, Cố lão gia đương nhiên nhìn thấy rõ. Chỉ có điều, đó cũng là cháu trai của ông, nếu việc không quá lớn, ông cũng coi như không biết.
Nhưng Cố Thừa Đông lại bị Cố lão gia gọi vào trong phòng nói chuyện riêng. Dương Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-yeu-thanh-cuoi/1250980/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.