Chương trước
Chương sau
~ 1 ~
Thời gian sau đó, Dương Cẩm Ngưng chân chính trải qua cuộc sống mà cô rất thích. Ban ngài ở nhà học nấu ăn, còn đi học làm bánh ga tô, hàng ngày ở nhà chế biến đủ kiểu đủ loại bánh. Bản thân cô không ăn nhiều nhưng lại lôi kéo dì Trương và dì Hoàng vào ăn thử, đến nỗi giờ cứ nhìn thấy bánh là hai người ấy liền nói: “Thiếu phu nhân, còn ăn nữa là chúng tôi bị tiểu đường mất thôi.” Bởi vậy, Dương Cẩm Ngưng chỉ còn cách bắt một người xưa nay vốn không thích đồ ngọt vào ăn – Cố Thừa Đông. Đương nhiên là phải tìm cách đánh lừa anh mới được, nhưng cho dù cô có dụ dỗ, cưỡng ép thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ ăn một miếng, tuyệt đối không hơn. Dương Cẩm Ngưng có chút thất vọng, nhưng chỉ một lát là lại vui vẻ trở lại.
Trong lúc cô đang làm mấy món ăn bản thân cho là rất ngon này thì Cố Thừa Đông cũng chỉ quan sát, tuyệt đối sẽ không tỏ ra một chút hứng thú nào. Có điều cô phát hiện, chỉ cần da mặt mình dày một chút thì nhất định anh sẽ phải chiểu theo ý cô. Nghĩ vậy, trong lòng cô vô cùng vui sướng.
Ai cũng mong muốn mình là độc nhất vô nhị trong lòng người kia, cho dù có những chuyện người ấy không muốn làm nhưng cũng sẽ tình nguyện vì mình là làm. Cái suy nghĩ hèn mọn ấy giúp cho cuộc sống ngày qua ngày của cô rất thoải mãi. Ngay cả Cố Thừa Đông cũng phải công nhận tâm trạng cô rất tốt, sắc mặt lại càng tươi tỉnh.
Nhờ vậy mà cuộc sống của chính anh cũng tốt lên rất nhiều, chí ít thì ông nội cũng không còn thường xuyên gọi điện kiểm tra dò xét quan hệ vợ chồng họ nữa.
Nhớ trước đây, ngày nào ông cũng gọi điện tới, hoàn toàn đối lập với hiện giờ, dường như không còn xuất hiện trong cuộc sống của hai người bọn họ nữa.
Dương Cẩm Ngưng thấy người khác sushi, trong lòng nghĩ cũng không quá khó, thế là cô về nhà cũng tự mình làm, để Cố Thừa Đông mang tới công ty ăn trưa cũng hay! Cô dặn dì Trương thổi cơm thật ngon, nhất định phải cứng một chút, rồi sau đó đi mua nguyên liệu làm món sushi.
Mấy thứ đồ này, cũng không phải siêu thị nào cũng có, cô hỏi rất nhiều người mới biết được một siêu thị cách nhà khá xa có bán. Cô liền bắt xe tới đó. Trước đây Dương Lập Hải và Tả Tần Phương vẫn bảo cô học lái xe, nhưng cô không hứng thú, cảm thấy biết lái xe cũng không có gì hay. Không thuê tài xế riêng thì chỉ cần gọi taxi là được, cũng rất tiện, hà tất phải gây tai họa cho người khác. Kỳ thực cô lo lắng nhất chính là tính mình như vậy, nếu như không tìm được chỗ đỗ xe có lẽ sẽ phát hỏa, kể cả khi xe chạy được một nửa rồi cũng có thể dừng lại không đi nữa. Cô hiểu rõ bản thân, biết mình không hợp với cái gì, cho dù người khác có nói tốt thế nào cũng không lay chuyển được cô.
Tới siêu thị, cô không chỉ mua nguyên liệu nấu ăn. Phụ nữ bản tính trời sinh đều là chuyên gia tiêu tiền, nhìn thấy bất cứ thứ gì hay, dù là nên mua hay không nên mua, tất cả cũng được cô ấy bỏ vào giỏ hàng. Người tới đi dạo trong siêu thị chiếm phần lớn, nhiệt độ trong này cao hơn ngoài trời môt chút, người mua dưa hấu xếp thành hàng dài, chen chúc nhau. Dương Cẩm Ngưng nhìn thấy thế dù không định ăn cũng tới mua cho vui!
Tìm một lúc lâu mới thấy những thứ cần mua. Nhìn chiếc xe đẩy chất đống, cô không khỏi bội phục bản thân. Thầm nghĩ mua mấy thứ giống nhau, kết quả không ngờ mua nhiều như vậy.
Người mua nhiều đương nhiên người xếp hàng tại quầy thu ngân cũng không ít. Cô đến mấy quầy đều đã chật kín người, đành tuyệt vọng đứng xếp hàng ở quầy gần nhất.
“A!”
Có người vỗ vai cô, cô quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt.
Đối phương thấy cô như vậy, có chút xấu hổ đưa tay lên vuốt tóc: “Ừm… Chị là Dương Cẩm Ngưng phải không?”
Cô lúc này mới gật đầu, nhưng biểu tình chính rất cứng nhắc, khuôn mặt này đối với cô rất xa lạ.
“Chúng mình học cùng cấp ba mà.”
“Ồ, khéo thật, cậu cũng tới đây mua đồ à?”
“Đúng vậy, chồng mình mua nhà trả góp ở khu này… Đúng rồi, lần trước họp lớp sao cậu không tới?”
Họp lớp ư? Vốn dĩ đâu có ai thông báo tới cô.
“À, hôm ấy mình bận chút việc.”
“Cậu không đi cũng tốt! Cô bạn tốt trước đây chơi với cậu, Mạnh Y ấy, cô ấy nói rất nhiều điều không tốt về cậu… Không phải trước đây hai người rất thân sao? Sao giờ lại thành như vậy.”
Dương Cẩm Ngưng chỉ cười.
Đối phương cũng không tiếp tục nữa: “Sao hồi đó cậu không tới tang lễ của Suzie, Mạnh Y vẫn vì thế mà nói cậu không ra gì.”
“Cảm ơn, mình biết rồi.” Cô thanh toán xong, thu dọn tất cả đồ vào túi, động tác rất chậm. Sắc mặt cô rất xấu, cất đồ xong, cô đứng tại chỗ, chờ người bạn kia.
“Vậy cậu biết mộ của Suzie ở đâu không?”
“Cảm ơn, mình biết rồi.” Cô thanh toán xong, thu dọn tất cả đồ vào túi, động tác rất chậm. Sắc mặt cô rất xấu, cất đồ xong, cô đứng tại chỗ, chờ người bạn kia.
“Vậy cậu biết mộ của Suzie ở đâu không?”
~ 2 ~
Trở về biệt thự Dạ Hoa rồi, tâm trạng Dương Cẩm Ngưng vẫn rất bất ổn. Dì Trương gọi cô mấy lần, nói cơm đã nấu xong, có thể làm sushi được rồi, nhưng cô vẫn ngồi im.
Mãi mới thấy cô đứng dậy, dì Trương lập tức bưng cơm ra. Cô cầm túi, ngượng ngùng nhìn dì Trương: “Cháu phải đi ra ngoài có chút việc, ừm… lát nữa đợi cháu về rồi làm tiếp nhé.”
Ra khỏi cửa, cô mới ý thức được rằng bản thân mình từ lâu đã không còn Suzie có liên quan tới những người kia. Suzie là Suzie, bọn họ là bọn họ, những người từng làm tổn thương cô không hề có Suzie.
Cô không nên đem tất cả những tổn thương mà bọn họ gây ra cho cô đổ hết lên người Suzie, càng không lên xóa sạch tình cảm tốt đẹp mà Suzie dành cho mình.
Ngồi trên xe, thoáng chốc cô hiểu được, đối với Suzie, cô yêu nhiều hơn hận.
Có những người khi chết đi rồi, oán hận của bạn với người ấy vẫn sẽ không mất đi. Những lại có những người chết đi rồi, thì bạn sẽ thấy những điều xấu của người ta mất dần, những điểm tốt lại càng nhiều lên.
Dương Cẩm Ngưng ngồi trên xe, liên tục tưởng tượng ra nụ cười của Suzie.
Cô gái kia thật lòng tốt với cô, cô gái kia thiện lương đến mức hiếm thấy trên đời, khuôn mặt ấy luôn luôn nở nụ cười rực rỡ ngây thơ, cho tới bây giờ Dương Cẩm Ngưng cũng vẫn nhớ như in.
Nếu như trong lòng cô tin rằng trên thế giới này còn có một người thiện lương thì không nghi ngờ gì nhất định là Suzie.
Hồi ức lại đưa cô về quãng thời gian học cấp ba. Trong khi cô và Dương Nhất Sâm vẫn còn hẹn hò, toàn bộ thế giới của cô bắt đầu chuyển từ một màu xám sang màu trắng. Cuối cùng thì cô cũng có thể thoát khỏi cái thế giới hắc ám kia để hướng tới ngày mai tươi đẹp. Cô khi ấy lúc não cùng đắm chìm trong mơ mộng. Giống như những thiếu nữ bình thường khác, đối với hôn nhân, đối với người bên cạnh, cô có vô vàn ước mơ.
Suzie – người có thể cùng cô trò chuyện tâm sự, người thích nghe cô kể chuyện tình của cô và Dương Nhất Sâm, người mà lúc nào cũng nói với cô rằng: “Dù cậu quyết định thế nào thì mình cũng sẽ ở bên cậu.” – cô ấy đã không còn nữa rồi.
Cô dựa vào cửa xe, viết lên tấm kính kia mấy chữ: Suzie, Tây Tử.
Tới nghĩa trang, cô từng bước một đi vào, chậm rãi.
Nhiều bia mộ như vậy, trong đó có một cái là của Suzie. Cô gái ấy tuy rằng trầm tĩnh như vậy nhưng trong lòng lại rất thích náo nhiệt. Một nơi như vậy, hẳn là cô ấy rất thích.
Hồi cô mới nhập học, cô nghe được một chuyện. Trong lớp này có một nữ sinh phong cách cổ điển, thùy mị hiếm thấy.
Lần đầu tiên Dương Cẩm Ngưng gặp Suzie, dù không muốn nhưng cô buộc phải thừa nhận rằng, cô ấy là một người không hề bình thường.
Những điều này quả thật là uổng phí sao, hình ảnh cuố cùng trong trí nhớ của cô chính là khi cô và Suzie cãi nhau.
Bước chân của Dương Cẩm Ngưng mỗi lúc một nặng trĩu, cô đã đi tới trước mộ Suzie.
Trên mặt bia đen lạnh lẽo, khuôn mặt Suzie vẫn tươi cười như hoa, thuần khiết vô cùng.
Cô ngồi xổm xuống, ngơ ngác nhìn chằm chằm tấm ảnh, lấy tay vuốt lên khuôn mặt tươi cười ấy. Cô không hề trách cứ gì Suzie hết, chỉ không biết, cô ấy có oán giận mình hay không?
“Cậu hận mình đi, bởi vì mãi tới hôm nay, mình mới cảm thấy hổ thẹn với cậu…. Những trong lòng lại không có lấy một chút hối hận nào.” Dương Cẩm Ngưng cắn môi, “Một người mê muội cố chấp như mình, cậu hãy cứ oán giận mình đi, coi như cả đời này không quen biết mình. Kiếp sau, nếu có thể, cũng tránh xa mình một chút.”
Hạ ánh mắt, Dương Cẩm Ngưng phát hiện ngay dưới bia mộ có một bó hoa bách hợp đang nở.
Cô lấy tay chạm vào cánh hoa, vẫn còn ướt nước, hẳn là mới được đặt ở đây.
Người như Suzie đương nhiên có nhiều người nhớ đến. Nếu như người nằm dưới này là cô, có lẽ sẽ chẳng có ai nhớ tới.
Đấy, ngay cả ở chỗ này rồi, cô vẫn còn có thể ước ao đố kỵ được…
Dương Cẩm Ngưng ngồi lại một lát mới đứng dậy rời khỏi đây.
Taxi ở đây không nhiều, cũng may điểm xe buýt cách đây không xa lắm. Cô thong thả đi tới bến xe buýt. Thực ra lần này cô tới đây, rất có thể là lần cuối cùng, cô không muốn đối mặt với Suzie, cho dù là nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa.
Một chiếc xe buýt gần đó đã khởi động, cô vẫn chậm rãi mà bước đi, ngay cả chạy theo cho kịp cũng không muốn. Đi rồi thì thôi, ngồi xe sau cũng được.
Vẫn giống như trong quá khứ, cô ngồi ở sát cửa sổ, chốc lát sau, xe bắt đầu chạy.
Từ điểm này người lên xe rất ít, dăm ba người thưa thớt…
~ 3 ~
Xe lăn bánh được một lúc lâu, Dương Cẩm Ngưng vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Đến một điểm dừng, xe buýt lướt vượt qua một chiếc xe đang dừng bên đường cô mới có phản ứng. Cô quay ra nhìn theo, biển số xe kia vô cùng quen thuộc, ngay cả chiếc xe cô nhìn cũng rất quen. Cô vẫn nhìn theo chiếc xe đó, trong lòng vẫn đang tự nhủ chỉ là giống nhau thì bỗng thấy một đôi nam nữ đang đi về phía chiếc xe.
Không cần tìm cớ nữa, nghi ngờ của cô là đúng sự thực.
Những ngón tay cô nắm chặt lại một chỗ.
Người nằm kề gối với cô hóa ra là ở đây, còn người con gái bên cạnh anh ta cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Hóa ra lần trước ở Cố thị, cô không hề nhìn nhầm.
Hoá ra, thím hai không nói sai, cô ta đã trở về, cô ta đang ở bên cạnh Cố Thừa Đông
Diệp Vãn Hi.
Như vậy, bọn họ xuất hiện ở chỗ này, đúng là không kỳ lạ nữa rồi. Bó hoa bách hợp kia nữa, đúng là đầy đủ cả.
Bản thân cô không biết rằng, ánh mắt hiện giờ của mình rất sắc bén.
Ai nói phụ nữ tượng trưng cho sự yếu đuối? Nếu như làm gì chạm tới giới hạn của họ, họ nhất định sẽ cho người khác biết phụ nữ không dễ trêu vào đâu.
Dương Cẩm Ngưng trở lại biệt thự Dạ Hoa, cô ngồi trên sô pha, day day trán.
Biết đâu cũng không phải như cô nghĩ, cô không nên lập tức ra hình phạt với Cố Thừa Đông hình phạt. Suy nghi cực đoan như vậy thật sự sẽ khiến cho chồng cô không chịu nổi, kể cả bản thân cô. Cô không thể vì người phụ nữ kia mà đánh mất lý trí của bản thân, không thể được…
Một lúc lâu sau giải tỏa được ấm ức trong lòng, cô mới gọi dì Trương đem cơm ra, tiếp tục làm sushi.
Cách làm rất đơn giản, mùi vị cũng khá ngon. Bản thân cô vốn không thích hản sản nhưng rong biển sau khi làm thành sushi thì cô lại ăn được.
Cô nếm thử mấy miếng, không đến nỗi nào. Dì Trương và dì Hoàng cũng đều ăn thử, cô còn bảo bọn họ mang một ít về nhà ăn.
Dương Cẩm Ngưng tỉ mỉ hướng dẫn cách làm cho dì Trương, rất kiên trì, nhưng thực ra chỉ là muốn ngọn lửa lo lắng trong lòng mình dịu xuống mà thôi. Cô biết bản thân là loại người nào, không chịu khuất phục, không chịu nhẫn nhục, càng không biết làm gì để khống chế lòng đố kỵ của bản thân, nhưng cô không thể biến mình thành một người mất đi lý trí được.
Chầm chậm giảng giải với dì Trương một lúc cũng khiến lòng cô lắng xuống rất nhiều.
Sau khi hai người làm về rồi, cô lại tự mình làm tiếp, lần này cô làm nhiều hơn lúc trước.
Khi Cố Thừa Đông trở về, cô vẫn còn đang làm dở. Mấy ngày nay sự thay đổi này của cô anh cũng gặp nhiều, nên chẳng ngạc nhiên nữa. Nhìn thoáng qua, anh dùng tay bốc một miếng, bỏ vào miệng.
Cô cúi đầu, mỉm cười. Cảm thấy tự nhiên rồi mới ngẩng đầu: “Mùi vị thế nào?”
“Không đến nỗi nào.” Anh cũng không ăn thêm miếng nữa, “So với trước kia mà nói.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.
“Hôm nay anh ăn cơm rồi.”
Nghe thấy bước chân anh bỏ đi, cô mới dừng tay lại: “Ăn ở đâu?”
“Vẫn là mấy chỗ gần đây thổi.”
Dương Cẩm Ngưng hít sâu: “Hôm nay anh đều ở công ty à?”
Có thể lời nói của cô có gì đó không đúng lắm, anh dừng lại ower bậc thang: “Không thì em nghĩ là ở đâu được?”
“Hôm nay có người nói với em nhìn thấy anh ở một chỗ, có lẽ người ta nhìn nhầm.”
“Ừ.” Anh không nói thêm gì nữa.
“Dương Cẩm Ngưng bỏ thứ trogn tay xuống, tìm thứ gì đó giả bộ lên lầu. Cũng may, cô cũng không có ý định nấu cơm.
Cô lên lầu, tâm trạng đã bị ảnh hưởng, ngay cả cảm giác chờ đợi cũng bị thay đổi. Trước đây nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô đều cảm thấy thoải mái nhưng hôm nay chỉ thấy vô cùng phiền toái. Cái tâm lý biến thái này lại một lần nữa quay về trong người, anh nhanh chóng đi tắm như thế lẽ nào là vì muốn rửa sạch mùi hương người con gái khác trên người?
Cố Thừa Đông tắm xong đi ra, thấy cô đang đờ người ngồi đó liền đi tới gần xoa đâu cô: “Nghĩ gì thế?”
“Không nghĩ gì cả, cũng không cần phải nghĩ.” Cô cố gắng nở nụ cười.
Anh gật đầu, hàng lông mày nhíu lại vẻ mệt mỏi.
Cô quỳ gối trên giường, day day trán cho anh: “Đỡ hơn chưa?”
Bỗng nhiên anh tóm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
“Em…” Cô vốn dĩ muốn nói hôm nay không thoải mãi, nhưng cố gắng dồn ép câu nói ấy xuống.
Chẳng phải vừa mói nói sẽ sống thật tốt ư, lẽ nào cô nói ra rồi lại tự mình phá hỏng trước?
Hóa ra nếu đã không tin tưởng lẫn nhau thì chỉ một câu nói cũng khiến cho người ta cười, cũng có thể khiến người ta khóc, nhưng cuối cùng cũng phải chấp nhận nwhnxg chuyện này.
Cô không kháng cự, mặc dù trong lòng đã có một chút lay động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.