Chiều cùng ngày Minh Duy lần nữa lui tới bệnh viện thăm Thanh Hải, lần này mang theo một túi cua. Gần chục con cua rang me và một hộp cháo cua. Muốn tẩm bổ cho người bị gãy tay.
Anh tới nơi thì trong phòng có rất nhiều người, ngoài ba mẹ Thanh Hải còn cả đám bạn của cô bé. Họ chuyện trò vui vẻ hòa hợp. Anh thật không muốn cắt ngang bầu không khí này, có phải anh đến không đúng lúc rồi không?
"A, Minh Duy con đến là được rồi sao còn mua đồ nhiều thế." Ba Thanh Hải như sợ khách quý chạy mất niềm nở kéo tay anh vào trong cho hẳn một chỗ ngồi gần với Thanh Hải nhất. Cô bé im lìm nhìn anh không rời, ánh mắt đợi mong khó tả.
Đám bạn của Thanh Hải trong đó có cả Vương Anh ngược lại xì xầm to nhỏ với nhau:
"Ê sao tao thấy ông anh đẹp trai này quen quen, dường như gặp ở đâu đó rồi thì phải."
Vương Anh cũng thấy quen nhưng nhất thời không nhớ ra, chỉ thấy ánh mắt Thanh Hải mông lung đờ đẫn nhìn anh ta thì cô rất ghét. Môi bậm bậm lại xem như kẻ thù.
"Mấy đứa nhìn quen cũng phải thôi, đây là anh hai của Minh Phương đó. Hai anh em có nét hao hao giống nhau." Mẹ Thanh Hải cười xòa.
Đám học sinh nhao nhao ồ lên tràng dài. Cậu ấm Minh Phương gia thế khủng, đây anh hai của cậu ấy đồng nghĩa với việc nãy giờ bọn chúng đang ngồi chung phòng với người giàu có. Ôi đậu ơi. Cả đám nhóc nhìn nhau sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-xanh-mang-em-tro-lai/2632357/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.