Tác giả: Ngư Mộng Ngư
Kỳ Mộ Viễn hơi híp mắt, nguy hiểm trong mắt càng sâu, còn lại phần lớn là cảm xúc không rõ ràng, nhóc con này dám xem hắn là thế thân.
Hừm, càng ngày càng có hứng thú.
"Mối tình đầu của em?" Kỳ Mộ Viễn chậm rãi hỏi.
Tiêu Điềm không nghe ra lãnh ý trong lời hắn, cậu còn nhu thuận gật đầu, "Đúng rồi, mối tình đầu của em rất đẹp trai, cũng rất tốt bụng."
Môi cậu đỏ hồng như tô son, xinh đẹp khép mở nhưng nói ra đều là lời không dễ nghe, bỗng nhiên trong một phút chốc, Kỳ Mộ Viễn thật muốn làm nhóc con này tới khóc.
Tiêu Điềm không cảm nhận được nguy hiểm tới gần, vẻ mặt vẫn khờ dại nhìn Kỳ Mộ Viễn, "Anh và người đó thật sự giống nhau, tại sao anh không phải người kia chứ?" Cậu nói xong đột nhiên vui mừng, ngón tay vuốt ve trên mặt Kỳ Mộ Viễn.
"Không phải." Kỳ Mộ Viễn lạnh lùng trả lời, cảm thấy không vui trong lòng, trừng phạt cắn một cái lên đầu ngón tay Tiêu Điềm.
"Ui..." Tiêu Điềm bị đau lập tức rút tay lại, nhìn ngón trỏ nhiều hơn hai dấu răng, cậu nhất thời tức giận vô cùng, trừng mắt ồn ào với Kỳ Mộ Viễn, "Anh... anh là đồ trứng thối!"
Kỳ Mộ Viễn sửng sốt, hắn đây là... bị mắng phải không?
"Ha ha..." Kỳ Mộ Viễn cười cười, từ lúc hắn có ý thức cho tới bây giờ đã hơn ba mươi năm, hắn chưa nghe được đánh giá nào thú vị như vậy.
Tiêu Điềm ngây người, hắn cười lên cũng thật đẹp trai.
Ánh mắt cậu như hoa si đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-vung-thanh-kheo/1182335/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.