Hai người hợp tác vô cùng suôn sẻ nhưng có vẻ như chính sự suôn sẻ đó khiến cho chính Mặc Nghiên Dương cứ cảm thấy bất an mãi không thôi. Cô cảm thấy như Hàn Kỳ Thiên có cái gì đó rất khó đoán, rất khó hiểu. Rõ ràng cô ra rất nhiều yêu cầu nhưng hắn không phải đồng ý thì cũng sẽ gọn ghẽ xử lý những vấn đề đó. Cô cứ có cảm giác như người đàn ông này như đã sống với mình từ rất lâu vậy.
Còn đối với Hàn Kỳ Thiên, hắn chỉ đơn giản là chiều theo ý cô mà thôi. Dù hắn không biết chuyện gì xảy ra với cô nhưng hắn chắc chắn một điều chỉ cần hắn đủ chân thành thì chắc chắn cô sẽ nhớ ra hắn là ai mà thôi. Hắn tin rằng đó chỉ là một ngày không xa hoặc chí ít hắn sẽ khiến cô yêu hắn một lần nữa.
Hai người vốn dĩ sẽ đi đến ký kết hợp tác chính thức những đến phút cuối Mặc Nghiên Dương lại quyết định hoãn thời gian hợp tác thêm một tuần nữa để xem xét. Cô cảm thấy bản thân như bị đưa vào tròng vậy. Trước giờ cô chưa từng được những phúc lợi tốt như vậy. Có lẽ là vì chưa quen. Cũng có lẽ là vì sự đối đãi tốt như vậy, cô không được cho quá nhiều.
"Cũng muộn rồi, tôi có thể mạn phép mời Mặc tổng đi ăn không?"
"Hôm nay tôi có hẹn rồi. Đành hẹn Hàn tổng hôm khác vậy."
* * *
Bước chân nhỏ bé ấy lại đi trên còn đường quen thuộc về nơi cô thật sự thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-va-em/3426892/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.