Mất hơn nửa tiếng đồng hồ để tôi có thể chứng minh với chị mình rằng tôi không đi gặp Xuân Tài. Đưa bao lời nói cũng chỉ nhận lại đôi mắt đầy nghi ngờ và sự tra hỏi tường tận. Qủa thật, tôi cũng phải nể khả năng đặt câu hỏi và nắm bắt tâm lý của chị ấy một cách tuyệt đối, tôi thầm nghĩ nếu trái tim không đủ sắc thép, lý trí không vững như băng có lúc tôi cũng sẽ bị cái nóng ấy của Thảo My làm cho lung lay và khai báo toàn bộ sự thật.
- Qúa đáng sợ!
Tiếng đóng cửa vang lên, tôi cuối cùng cũng được rời đi. Mồ hôi mẹ mồ hôi con của tôi không ngừng tuôn. Nhưng may thay tôi cũng đã vượt qua cửa ải ngày sáng của chính mình. Tôi nghi rằng, nếu bản thân cứ mỗi sáng gặp phải hoàn cảnh như vậy có lẽ tôi chẳng con đủ tâm trạng để làm mọi việc. Nhìn dáng vẻ lúc nảy hùng hổ của Thảo My khi tưởng là tên Xuân Tài rất đáng sợ. Cùng với đó, cách chị ấy nhìn tôi, phán xét tôi cũng chẳng kém ghê gớm.
Nhìn lại đồng hồ đã trễ giờ hẹn với Xuân Tài, tôi nghi ngờ nếu giờ đi gặp chắc chắn sẽ không ổn. Một phần vì lo chị mình sẽ theo dõi, phần còn lại lo anh ta bận không có thời gian bàn chuyện với mình nên khi vừa rời khỏi căn chung cư. Tôi đã điện cho anh ta.
“Reng, reng”
- Xuân Tài! Mong anh thông cảm giúp tôi nhưng tôi không thể đến được vì có chuyện đột xuất xảy ra với mình nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-tinh-chi-mot-minh/3511522/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.