Đã hơn một ngày trôi qua nhưng dấu hiệu tỉnh lại của Cao Minh vẫn chưa có. Tôi vẫn luôn túc trực bên cạnh mỗi phút giây với hy vọng anh sẽ mau tỉnh lại. Tôi đã có cuộc gặp riêng với bác sĩ ở nơi đây và nhận được câu trả lời càng thêm đau lòng:
- Vết đạn đã được lấy ra rất may nó bị lệch qua phần vai không ảnh hưởng lớn nhưng điều gây tác động đến sự bất tỉnh như bây giờ là bệnh nhân đã bị mất quá nhiều máu và bị đuối nước trong một thời gian nên đã gây ánh hưởng lớn đến cơ thể. Chúng tôi cũng đã cố gắng rất nhiều để cứu chữa nhưng còn phụ thuộc vào ý chị của bệnh nhân như thế nào để tiếp tục sống lại.
Tôi đã cố trấn an bản thân không khóc cũng nhưu không đau lòng nhưng từng lời nói ấy như cứa nát trái tim tôi ra vậy, những lời bác sĩ nói tôi nghe rõ mồn một nhưng lúc này tôi thật hy vọng mình chẳng nghe gì cũng không hiểu điều chi để tim không đau, tâm không nát đến vậy.
Anh ấy có khả năng không thể sống hay nói đúng hơn có thể rời xa tôi bất cứ lúc nào. Cao Minh, người đàn ông tôi yêu đấy lại có thể xa tôi mãi mãi, bỏ mặc tôi ở cuộc đời này.
Không biết bản thân quay trở về phòng bệnh anh như thế nào nhưng khi nhìn vào gương mặt đấy. Gương mặt trắng ngần, sóng mũi cao, đôi mắt rất đẹp nhưng đã bị anh nhắm lại và sự hốc hác, xanh xao đã bắt đầu hiện hữu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-tinh-chi-mot-minh/3484222/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.