Lý Diệu thu hồi ánh mắt, xoay người ôm lấy eo thiếu niên, dùng sức một chút làm cho cậu áp vào lòng chính mình.
“Sao em lại đến đây?”
Lâm Hân vẫn còn thẫn thờ, đột nhiên bị ôm, gần như đập cằm vào vật trang trí bằng kim loại trên bộ quân phục của người đàn ông.
Thấy cậu có vẻ bối rối, Lý Diệu ánh mắt trở nên sâu thẩm, không khỏi nắm cái cằm nhỏ của thiếu niên, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Ban đầu chỉ là hôn nhẹ, nhưng khi rời đi, thiếu niên kiễng chân đuổi theo nên càng hôn sâu.
“Ưm—”
Lâm Hân nhắm mắt lại và giao toàn bộ sức nặng của mình cho người bên kia.
Cậu ấy thích những nụ hôn của đàn ông này.
Mỗi lần gần gũi cậu đều cảm thấy mình được nâng niu, thậm chí đôi khi gần như nghẹt thở vì nụ hôn ấy, cậu vẫn thấy vui vì điều đó.
Lý Diệu ôm chặt cậu bé, ấn lòng bàn tay rộng vào sau gáu cậu, cho cậu càng nhiều thêm ôn nhu cùng dịu dàng.
Cho đến khi cả hai cùng khó thở, cuối cùng họ mới miễn cưỡng tách ra.
Khóe mắt Lâm Hân đỏ hoe, tim đập cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lý Diệu nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của cậu, xoa xoa mái tóc, nửa quấn nửa ôm , dẫn cậu ngồi xuống ghế da sau bàn làm việc.
Ghế tuy rộng nhưng ngồi hai người thì hơi chật.
Lâm Hân ngồi xuống mà không cần suy nghĩ.
Đối mặt với người đàn ông khiến cậu dễ dàng tiến sâu vào trong lòng ôm ấp của người đàn ông .
Lý Diệu rất thích sáng kiến của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-tieu-omega-thi-phai-lam-sao/1110666/chuong-42.html