Khi Lâm Hân tỉnh dậy, cậu chỉ có một mình trong lều.
Nằm trên chiếc chăn bông, cậu ấy ngẩng đầu bối rối, mớ tóc rối bù khuôn mặt ngái ngủ.
Động tác này tác động đến các cơ.
Sau gáy ngứa ngáy khó chịu như bị kim châm, cậu dùng tay trái che lại thì cảm thấy có vết sưng tấy đỏ nhỏ.
Trong phút chốc, trí nhớ trước khi đi ngủ tuôn ra như thủy triều, mặt mày đỏ bừng.
Cậu ấy đã được người hướng dẫn kí hiệu tạm thời!
Thiếu niên rụt mình dưới lớp chăn bông như một con đà điểu, chỉ để lộ một nửa cái đầu.
Bóng tối cho Lâm Hân một chút dũng khí nhớ lại chi tiết, cắn đầu ngón tay, càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Cậu không ngờ rằng sau khi động dục,cậu sẽ khóc nhiều như vậy, làm nũng trong vòng tay của huấn luyện viên , không thể chờ đợi mà yêu cầu đòi đánh dấu.
Cũng không còn là cậu của lúc thường !
Thật là mất mặt !
Không khí dưới lớp chăn bông loãng, lâu ngày ngột ngạt đến mức thở không nổi, cậu bé phải thò đầu ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.
Với việc hít vào này, pheromone còn lại trong lều đã được hút vào phổi.
Mùi hương tươi mát của linh sam và hương hoa lan êm dịu hòa quyện vào nhau vô cùng hài hòa, thật lâu sau mới sảng khoái, giảm bớt căng thẳng, trước khi hiểu ra, Lâm Hân thả lỏng thần kinh, vùi mặt vào chăn bông rồi nheo đôi mắt của mình một cách thoải mái.
Ngay khi Lý Diệu và Huyền Minh bước vào lều, họ nhìn thấy cậu thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-tieu-omega-thi-phai-lam-sao/1110660/chuong-34.html