Bên cạnh thi thể gã khuân vác có ba người đang đứng, một trong số bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào nơi khuất trong hẻm.
“Âm thanh gì đấy?” Một phu tử trung niên vừa xác nhận tình trạng của gã vừa thấp giọng hỏi.
Người phụ trách quan sát tiếp tục thăm dò, một lát sau mới lắc đầu đáp: “Không rõ lắm, ban nãy hình như nghe thấy tiếng người rên rỉ.”
“Rên rỉ? Cuối hẻm nhiều nhà như vậy, có quỷ mới biết nhà nào đang kêu xuân. Được rồi, đừng nghi thần nghi quỷ nữa, ta đã bảo với ngươi rồi, chỉ cần ngươi không phóng hỏa đốt nhà thì sẽ không có ai xen vào chuyện của ngươi. Lão Chu, đồ vật tìm thấy chưa, tìm thấy chúng ta mau đi thôi! Cái xác này vừa nhìn là thấy phiền!” Một thanh niên tuổi còn trẻ khoanh tay đứng nhìn, dùng chân đạp đạp thi thể dưới đất, bực mình nói.
Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sóng lưng Thủ Căn, lưu manh chết tiệt chẳng những không chịu thả y ra mà còn kéo quần y xuống, dùng thứ cương ngạnh của hắn để đùa giỡn y, nhẹ nhành khều khều mông y từ trên xuống dưới.
Nơi bọn họ đứng chỉ cách đám người kia khoảng ba mươi thước, chỉ cần chúng đi thẳng thêm vài bước là có thể nhìn thấy cả hai đang dựa vào tường làm chuyện gì.
Dần dần, y cảm thấy nhóc con dường như càng lúc càng hưng phấn làm bừa, thậm chí bắt đầu cắn mút cổ y.
Thủ Căn nhịn hết nổi định mở miệng mắng to. Một bàn tay gấu nhanh nhẹn chụp lấy miệng y.
“Suỵt, các ngươi nghe đi! Thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-phien-ma/75438/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.