Sáng sớm, Thủ Căn hắt xì hai cái thật kêu, tay siết chặt áo bông, chân rảo bước về nhà.
Trên đường có người quen gặp y muốn giơ tay chào hỏi, nhưng tay đi được nửa đường đã rụt về. Bởi vì khí thế của Thủ Căn thật đáng sợ, lửa giận hừng hực trên mặt có thể nấu nhừ một nồi cháo. Nhưng cũng nhờ khí thế đáng sợ nọ mà không ai chú ý đến chiếc quần Thủ Căn đang vận hơi kỳ quái. Cho dù có ai chú ý cũng không quá để tâm. Đều là người nghèo, anh em trong nhà mặc chung quần cũng không phải chuyện lạ. Thủ Căn đang bốc hỏa. Nếu ngươi muốn hỏi y đang giận chuyện gì, y cũng không trả lời được. Nói chung y tức gần chết, tức đến mức lúc Tam Đao buông y ra, y đã rống lên: Sau này chúng ta đường ai nấy đi! Hai tháng! Trong vòng hai tháng, tiền ta nợ ngươi dù đổi mạng ta cũng phải trả đủ!
Khi hăng máu quẳng câu kia vào mặt hắn, y hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện làm sao trong vòng hai tháng kiếm được một trăm…Không đúng, là năm trăm lượng bạc. Mỗi tháng hai phân, thật ác quá, may mà chưa phải loại lãi mẹ đẻ lãi con, bằng không y chỉ có nước khóc ròng.
Lưu manh chết giẫm! Có ngon thì cả đời đừng đến tìm ta! Nếu không ta thấy ngươi một lần đánh một lần!
Cửa vừa mở ra.
“Thủ Căn! Cuối cùng con về rồi!” Nhị nương thoáng thấy y mắt đã đỏ hoe, ngấn nước, vội vã chạy ra đón.
Vừa nghe thanh âm đáng thương của nhị nương, trong lòng Thủ Căn đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-phien-ma/75436/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.