Tam Đao mơ màng tỉnh lại trong cơn mê.
Hắn muốn mở mắt, nhưng làm cách nào vẫn không mở ra được.
Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng ai đó gọi hắn.
…Căn Tử ca?
Căn Tử ca!
Tam Đao rốt cuộc phát hiện Căn Tử ca của hắn đã không thấy đâu, mà bản thân lại bị chôn dưới đất bùn.
“TAM ĐAO!…”
Tiếng gào bi thảm vô cùng, hệt như khi sói mẹ lạc mất con mình. Tiếng gào làm tim Tam Đao suýt tan nát.
Ca, ta chưa chết! Ta đến đây! Ta đến ngay đây!
Thủ Căn giãy dụa trong đám bùn nhão, tay vẫn ôm chặt lấy một khúc cây gẫy. Y chỉ có thể mở to mắt nhìn Tam Đao bị đất đá chôn vùi, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tam Đao cứ như vậy mà… không còn gì nữa!
Một vị đắng chát trào lên trong lồng ngực, Thủ Căn đau đớn đến không có cách nào hít thở nổi.
Y vừa ôm chặt gốc cây vừa điên cuồng bơi, hướng về phía Tam Đao biến mất mà điên cuồn bơi.
Hắn chưa chết! Hắn nhất định sẽ không chết như vậy!
Tam Đao, nếu ngươi chết, ca sẽ đi cùng ngươi…
Thủ Căn không biết Tam Đao đã phát hiện ra y.
Tam Đao vừa rồi trong nháy mắt trải qua cửa sinh tử đã thành công đột phát ải thứ tám trong “Cửu tử thần công”!
Trất tức chi tử (ngạt thở mà chết).
Ải này hắn vẫn không dám tùy tiện thử, cũng không cách nào vượt qua, sự đau đớn của ngạt thở khiến mỗi lần hắn vừa đạt đến giai đoạn quan trọng nhất thì thân thể lại theo bản năng tự tìm đường sống, hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-phien-ma/75432/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.