Thủ Căn cảm thấy bản thân luôn dõi theo Tam Đao, chưa từng rời khỏi hắn.
Rất kỳ lạ, song cũng rất an tâm.
Đầu trâu mặt ngựa không mang xiềng xích đến trói y lại, Thủ Căn cho rằng đa phần vì y chưa đến thời khắc nhắm mắt xuôi tay.
Bởi vậy Thủ Căn rất yên tâm ở cạnh Tam Đao, nghe hắn lải nhải mấy chuyện trời ơi đất hỡi, nghe tiếng hắn nức nở mỗi khi ôm lấy mình.
Có đôi khi, tim sẽ rất đau, rất đau. Muốn vươn tay vỗ về hắn nhưng không sao nhấc tay lên nổi.
Mấy hôm nay, Tam Đao dường như có phần điên cuồng.
Nhìn hắn chốc chốc nghiến răng nghiến lợi, điệu bộ như muốn bóp chết y; chốc chốc lại nỉ non cầu xin y, không ngừng hô gọi tên y, lời êm tai nói cả tràng dài, hứa hẹn bao nhiêu điều tốt đẹp; chốc chốc lại ngơ ngẩn ngắm y, trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Hắn thế nào rồi?
Còn ta ra sao?
“Ngươi ngày ngày nhìn hắn có ích lợi gì? Hạnh Lâm Tiên Tử nói hắn sống không qua tháng này, ngươi…! Thư gia ngươi còn cần không? Thư Xuân Sơn đã đến rất nhiều lần, rốt cuộc ngươi định gặp không đây?” Vương Thắng đáng thương tức xì khói.
“Tháng trước nàng cũng nói vậy.” Tam Đao cố chấp vẫn hoàn cố chấp, kiên quyết tin tưởng Thủ Căn sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào.
“Huynh nói gì với hắn đều vô dụng. Cả việc ôm một gã đàn ông bán sống bán chết bái đường thành thân trước mặt dân chúng toàn thành hắn còn dám, hắn mắc chi phải kiêng kỵ mấy chuyện khác chứ? Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-phien-ma/1851882/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.