Tòa trang viện cũ kỹ nằm trong khu rừng rậm, vào đêm rủ bóng u ám, âm trầm.Một vài ngọn đèn đâu đó còn le lói yếu ớt.Nơi đây, là gia cư của một trong ba đại thế gia vũ lâm.Mã Không Quần nằm trên đầu tượng, quan sát động tĩnh.Trống đầu canh điểm lên ba tiếng.Chờ một lúc, lão nhảy xuống tường, bên trong khu trang, xuyên qua mấy dãy nhà, đến một khoảng đất trống.Nơi đây khách dạ hành không bao giờ dám bén mảng đến, nên sự canh phòng có phần lơi lỏng.Gia dĩ một người cỡ Mã Không Quần muốn vào đâu lại chẳng lọt, bọn tuần canh không làm sao phát hiện được, trừ ra lão đạp nhằm cơ quan báo động thì lại khác.Khoảng đất trống trải đầy cát, trồng rặt một một thứ tiên nhân chưởng, phó gia tua tủa.Giữa khoảng đất có một ngôi nhà, vẻ đặc biệt. Trong nhà còn ánh đèn.Mã Không Quần thở phào, tin chắc là mình tìm đúng chỗ.Lão đi dần tới.Bỗng, đèn trong nhà tắt, cánh cửa mở ra, một giọng già nua vọng ra:- Nhân vật nào đó ?Tiếng nhân phát ra hơi cứng.Mã Không Quần đáp:- Cố nhân ở Mai Hoa Am !Khách vào, cửa đóng lại, song đèn không đốt.Một lúc lâu, Mã Không Quần hỏi:- Ngươi cho rằng ta không nên đến ?Chủ nhân đáp:- Đương nhiên là ngươi không nên đến. Chúng ta đã có giao ước với nhau, việc xong rồi là không ai lai vãng với ai, ta không nhìn nhận ngươi nữa, ngược lại ngươi cũng thế.Mã Không Quần gật đầu:- Ta còn nhớ !Chủ nhân tiếp:- Ngươi đã đáp ứng ta, là từ đó, ngươi không làm gì liên lụy đến ta, vô luận phát sinh chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071082/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.