Từ khởi sơ đến thành công, có ai không vấp ngã ít nhất cũng một lần.Có những người vấp ngã rồi bỏ cuộc luôn, nhận bại.Có những người đứng lên, để rồi vấp ngã, rồi đứng, ngã như thế nhiều lượt, cuối cùng cũng đi đến chỗ thành công.Thành công với cái giá đắt, giá càng đắt thì thành công càng cao, càng lớn.Ngã rồi, đứng lên được, quyết tiếp tục tiến thủ, là nhờ nghị lực.Phó Hồng Tuyết thuộc hạng người đầy nghị lực.Và hắn đã đứng lên.Thanh đoản đao vẫn còn cắm ở ngực, máu còn rịn chảy.Từ đau khổ, hắn trở nên bình lặng, rồi từ bình lặng, cảm thấy nhọc mệt trở về, với nhọc mệt, cái đói bắt đầu cào cấu.Người áo đen đã khuất dạng trong vùng hoang sơn từ lâu rồi, Phó Hồng Tuyết không đuổi theo.Hắn hiểu, hiện tại hắn không còn thể lực để làm một cuộc truy đuổi.Bao nhiêu khí lực tàn, hắn đã dụng tận.Tại chân đồi, có ánh chớp vàng vàng. Ánh chớp của một chiếc kim như ý.Chính người áo đen lúc hoành tay phóng đao, vật đó từ mình y rơi xuống.Phó Hồng Tuyết từ từ bước tới, nhặt lên.Hơn ba tháng nay, hắn học hỏi nơi thế nhân nhiều cái hay, hắn đã biến đổi nhiều, rất nhiều.Hắn biết thế nào là thiết thực, thế nào là ảo tưởng, và muốn sống, thì còn phải cần thiết thực.Hắn biết phân biệt nhu cầu, và bắt đầu nhận định giá trị của sự vật !Hắn thấy tiền là trên hết !Và vàng sẽ đem lại cho hắn tiền.Muốn sống, phải có tiền. Mà hắn thì cần phải sống, có nhiều lý do bắt buộc hắn phải sống.Khách sạn còn đèn.Nhưng không người, không thinh âm, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071080/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.