Vương Đại Hồng hy vọng nhân lúc Phó Hồng Tuyết sững sờ, quên mất y đi, cho y được rút lui êm thấm.Phó Hồng Tuyết đích xác không nhìn y, bất quá, hắn rít hai hàm răng lại.Và hắn buông gọn:- Đứng lại !Hai tiếng cộc lốc có oai lực phi thường, Vương Đại Hồng không dám lùi nữa.Gương mặt chất phác của y biến thành hung ác đáng sợ.Bây giờ, Phó Hồng Tuyết mới nhìn y.Vương Đại Hồng bỗng bật cười ghê rợn, hỏi:- Nhất định ngươi muốn biết ta là ai ?Phó Hồng Tuyết gật đầu.- Ta là người đòi mạng ngươi. Ta đến đây để lấy cái mạng đó.Phó Hồng Tuyết bình tĩnh hỏi:- Ngươi có phải là một hung thủ trong số người hành thích mai phục bên ngoài Mai Hoa Am, mười chín năm trước chăng ?Vương Đại Hồng lắc đầu:- Ta không tham gia chiến dịch đó. Song ta muốn giết ngươi.Phó Hồng Tuyết hỏi:- Tại sao ?Vương Đại Hồng cười lạnh:- Ngươi có thể giết người, thì tại sao người không thể giết ngươi.Phó Hồng Tuyết cau mày:- Ta với ngươi là hai kẻ hoàn toàn xa lạ mà ?Vương Đại Hồng gằn giọng:- Quách Quí vẫn là một kẻ xa lạ với ngươi, ngươi cũng giết được như thường. Ngươi còn giết luôn đứa bé đáng thương !Phó Hồng Tuyết trầm gương mặt:- Ngươi báo cừu cho họ Quách !Vương Đại Hồng lắc đầu:- Không !Phó Hồng Tuyết hỏi:- Vậy thì vì lý do gì ?Vương Đại Hồng đáp:- Giết ngươi, có nhiều lý do, nào phải chỉ để báo cừu mà thôi !Y cười lạnh, tiếp:- Đứa bé đó, có làm gì nên tội với số tuổi đếm đầu ngón tay ? Nó vẫn chết nơi tay ngươi ! Còn ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071074/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.