Chiếc bao được mở ra.Trong bao, có người. Một người cụt chân tả !Dịch Đại Kinh !Mỗi cá nhân đều muốn kêu lên một tiếng kinh khủng, thật to.Nhưng, người kinh dị hơn hết, chính là Dịch Đại Kinh.Y phảng phất từ cõi mộng trở về, phát hiện ra cảnh trước mắt đáng sợ hơn cảnh trong mộng !Y thấy, Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết, cả Lộ Tiểu Giai.Sau cùng, y co rúm người lại, như cố thu nhỏ thân hình. Bởi, y thấy luôn người lạ.Người lạ nhìn y, hỏi:- Ngươi còn nhận ra lão phu ?Dịch Đại Kinh gật đầu, thái độ của y cực kỳ tôn kính.Người lạ tiếp:- Mười năm trước, chúng ta gặp nhau một lần, lúc đó thì ngươi còn đủ hai chân ! chưa lẻ loi như bây giờ !Dịch Đại Kinh gượng điểm một nụ cười:- Nhưng tiền bối thì còn nguyên phong thái, chẳng khác mảy may mười năm trước !Người lạ hỏi:- Chân ngươi cụt từ bao giờ ?Dịch Đại Kinh đáp:- Cách nay nửa tháng !Người lạ hỏi:- Ai chặt ?Dịch Đại Kinh lộ vẻ thống khổ:- Sự việc thuộc về quá khứ nhắc lại càng thêm phiền.Người lạ thốt:- Xem ra ngươi rộng lượng đối với người thật !Dịch Đại Kinh điềm nhiên:- Vãn bối cố học tư cách người xưa !Người lạ mỉm cười:- Nhưng ngươi cần học một việc khác, trước hơn mọi việc !Dịch Đại Kinh hỏi:- Việc chi ?Người lạ đáp:- Việc nói thật !Lão quắc mắt sáng như lửa bừng, nhìn vào mặt Dịch Đại Kinh, gằn từng tiếng:- Ngươi nên biết bình sanh lão phu rất ghét những kẻ nói oan !Dịch Đại Kinh cúi đầu, thốt:- Trước mặt tiền bối, vãn bối khi nào dám nói oan ! Vô luận là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071070/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.