Diệp Khai sáng mắt lên.- Tại sao y biết những người đến Mai Hoa Am đã đủ số rồi ? Tại sao y biết rõ số người tụ tập ? Việc đó chỉ có Mã Không Quần biết mà thôi.Phó Hồng Tuyết đồng ý.Diệp Khai tiếp:- Nhưng Mã Không Quần lúc đó hẳn là đang uống rượu trong Mai Hoa Am.Phó Hồng Tuyết gật đầu:- Tiết Võ có nói như vậy.Diệp Khai cau mày:- Thế thì người đó là ai ?Phó Hồng Tuyết lắc đầu.Diệp Khai hỏi:- Tiết Võ không cho các hạ biết ?Phó Hồng Tuyết nhìn ra xa xa, một lúc sau, đáp:- Lão nói là dù lão biết cũng không thể tố cáo với ta.Hắn còn hoang mang về câu nói của Tiết Võ:" Bạch Thiên Vũ là một con người chẳng đáng giá là một con người"Hắn không muốn nhớ đến câu đó nhưng làm sao hắn quên được, ít nhất cũng trong nhất thời.Sau một lúc suy tư, Diệp Khai thốt:- Người hạ độc trong rượu chắc chắn là người bí mật đã nói lên câu nói đó tại Mai Hoa Am.Phó Hồng Tuyết nín lặng.Đinh Vân Lâm chen lời:- Đó là cái chắc rồi.Diệp Khai tiếp:- Y biết là Tiết Võ đã khám phá ra sự bí mật nên sợ Tiết Võ cáo tố với các hạ, do đó phải làm cái việc giết người diệt khẩu.Đinh Vân Lâm thở dài:- Nhưng y nhận xét lầm con người của Tiết Võ. Chúng ta phải công nhận là về nghĩa khí thì Tiết Võ là tay cao thượng.Diệp Khai tiếp:- Chỉ vì y là bằng hữu chí thân của Tiết Võ, cho nên dù y có bao mặt cẩn thận thì Tiết Võ cũng nhận ra được y qua âm thanh.Đinh Vân Lâm gật đầu:-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071067/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.