Phó Hồng Tuyết bóp chặt chuôi đao.Tay tả sờ đao, tay hữu nắm chặt chuôíBành Liệt lùi lại nửa bước, Thúy Bình sáng mắt lên.Viên Thanh Phong lạnh lùng, bàn tay đặt nơi đốc kiếm.Phó Hồng Tuyết lẩm nhẩm:- Thiên Sơn ... Thiên Sơn ...Bỗng, ánh đao chớp.Đao chỉ chớp một loáng thôi.Khi người ta thấy ánh đao lóe lên, đao đã trở về vỏ.Một ngọn gió nhẹ thoảng qua.Trong gió, có mấy đoạn tơ đỏ, bay chập chờn, tợ chuôi kiếm của Viên Thanh Phong.Tua kiếm bị đao phạt đứt !Phó Hồng Tuyết vẫn cúi đầu, nhìn tay đặt nơi chuôi đao, nhìn đao.Rồi hắn thốt:- Bây giờ, ngươi đã thấy rồi đó !Viên Thanh Phong vẫn lạnh lùng, nhưng nơi trán có mồ hôi điểm lấm tấm.Gã đáp:- Thấy rồi !Phó Hồng Tuyết tiếp:- Đao của ta, không phải để nhìn. Ngươi đòi hỏi quá, ta phải phá lệ.Viên Thanh Phong không đáp, lặng lẽ quay mình trở vào tửu lâu.Gã không thấy đao, chỉ thấy ánh đao chớp lên.Nhưng, như thế là đủ lắm rồi.Còn lại Bành Liệt.Lòng bàn tay cầm chuôi đao của y, ướt lạnh.Phó Hồng Tuyết hướng sang y, hỏi:- Đao của ta, ngươi thấy rồi chứ !Bành Liệt gật đầu.Phó Hồng Tuyết tiếp:- Bây giờ, ta muốn thấy đao ngươi.Bành Liệt cắn răng.Cắn, chưa đủ, y nghiến, nghe như tiếng đao mài. Bỗng, một người thốt: - Đao đó, chẳng có gì đáng xem !Một chiếc kiệu từ xa đến, ngang cục trường, kiệu dừng lại. Câu đó, phát xuất từ trong kiệu vọng ra.Rèm kiệu buông kín.Phó Hồng Tuyết lạnh lùng hỏi: - Đao không đáng xem, thế cái gì mới đáng xem ? Người trong kiệu cười đáp: - Cái đáng xem, là ta đây !Âm thinh của nữ nhân. Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071058/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.