Tận đầu thông đạo thủy tinh cũng là một thủy tinh ốc tinh oanh sáng lạn. 
Trong ốc có ba người, một người vẫn còn trẻ, một người đã già, một người tóc hai bên thái dương đã bạc, đã cận trung niên. 
Người trẻ tuổi cao ráo, trang sức hoa lệ, xem ra không những anh tuấn phi thường, mà còn kiêu ngạo phi thường. 
Người già phong độ từ tốn, lễ độ, không còn nghi ngờ gì nữa là một người có giáo dưỡng. 
Người trung niên tóc bạc hai bên thái dương lại không khác gì bất cứ người trung niên nào gặp trên đường, chỉ bất quá thân hình bảo dưỡng rất kỹ, cả trên bụng cũng không có một chút mỡ dư thừa. 
Ba người đó tuyệt đối khác nhau, chỉ bất quá có một điểm tương đồng, ba người đều có kiếm. 
Ba người mang kiếm đó vì sao lại ở đây? Vào đây làm gì? Kim Ngư còn chưa kịp hỏi, Vương lão tiên sinh đã giới thiệu nàng. 
- “Bọn họ đều là hảo trợ thủ của ta, cũng đều là kiếm khách nhất đẳng” - Vương lão tiên sinh thốt - “Chỉ tiếc bọn họ chỉ có số hiệu ở đây, không có tên”. 
- “Số hiệu? Số hiệu gì?” - Kim Ngư nhất định phải hỏi. 
- “Số hiệu của bọn họ là ‘số năm’, ‘số mười lăm’, ‘số hai mươi lăm’.” - Vương lão tiên sinh đáp - “Cùng với ba người ta phái đi giết Diệp Khai, ‘số sáu’, ‘số mười sáu’, ‘số hai mươi sáu’, chỉ sai một số”. 
- Tại sao bọn họ chỉ sai một số? 
- “Bởi vì mỗi một người bọn họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-dao-thanh/2499064/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.