Nằm lên giường, Tạ Mân bắt đầu trằn trọc mất ngủ, hắn cảm giác như mình nhỏ lại mười tuổi, hệt như một cậu học sinh khốn đốn trong mối tình đầu. Rõ ràng Tùy Ngưỡng cũng chỉ hôn trán hắn rồi chúc ngủ ngon thôi, không làm chuyện gì dư thừa cả.
Họ không xác định quan hệ, Tạ Mân không biết Tùy Ngưỡng nghĩ gì cũng không muốn hỏi anh trước, sợ mình nhận được câu trả lời mình không muốn, lại giẫm vào vết xe đổ.
Nhưng ở cùng Tùy Ngưỡng lại làm Tạ Mân cảm nhận được niềm vui chưa từng có, tựa như thế giới chợt bừng sáng, cuộc sống cũng không còn tồi tệ như trước.
Tạ Mân chìm vào giấc ngủ cùng rung động và ngờ vực, sáng hôm sau, hắn mơ màng xuống phòng khách, vừa hay bắt gặp Tùy Ngưỡng mới từ phòng gym bên dưới về.
“Dậy rồi à?” Tùy Ngưỡng hỏi hắn.
Cách ăn mặc của Tùy Ngưỡng, giọng nói của Tùy Ngưỡng, tất cả đều như anh đã sống cùng Tạ Mân rất nhiều năm vậy. Tạ Mân quyến luyến, cũng cảm giác như mình vẫn còn ngủ mơ, là giấc mơ mà nếu hắn gặp phải mấy tháng trước, hắn sẽ rất khó chịu khi ngủ dậy. Hắn khó chịu vì người hắn không muốn nhắc đến lại xuất hiện trong mơ, tiếp đến là khó chịu vì mình, chắc chắn là tại hắn nghĩ lung tung nhiều quá nên mới mơ như vậy.
Giá vẽ vẫn nằm bên cửa sổ, trên giá kẹp bức tranh thỏ con Tùy Ngưỡng vẽ hôm qua. Tạ Mân mơ màng “Ờ” một tiếng rồi vào phòng ăn.
Uống mấy ngụm cà phê xong Tạ Mân cũng tỉnh hơn, hắn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-be-tho-lego/936318/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.