Chương trước
Chương sau
Tô Bắc kiệt sức trở về nhà.

La Hân mở cửa ra, bà nhìn Tô Bắc, muốn nói rồi lại thôi, Tô Bắc cũng không thèm để ý bà, trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Cậu ngã xuống giường, cơ hồ là ngủ ngay sau đó.

Trước khi ngủ cậu còn nhớ rõ gửi cho Lôi Thiên một tin nhắn báo rằng mình vừa mới về nhà.

Thẳng đến buổi sáng hôm sau, cậu mới tỉnh dậy.

Cái màn màu lam đậm che khuất ánh sáng làm căn phòng có vẻ u ám, cậu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, đã 8 giờ.

Tô Bắc nằm trên giường một chút rồi mới đứng lên.

Đêm qua cậu còn chưa có thay áo đã ngủ trên giường, hiện tại bây giờ đã đầy nếp nhăn, Tô Bắc thay xong quần áo rồi mới đi ra ngoài, Tô Vận Thành ở phòng bếp ăn bữa sáng và coi báo, nhìn thấy Tô Bắc liền quăng tờ báo xuống.

“Tối hôm qua mày đi đâu, khuya như vậy mới về nhà, chủ nhiệm lớp của mày gọi điện thoại đến tìm, bảo rằng hôm qua mày không đến lớp.” Tô Vận Thành hung hăng đập tay lên bàn.

Tô Bắc bình tĩnh nhìn ba mình nổi giận.

Nếu là trước kia thì cậu hẳn sẽ rất sợ hãi, còn hiện tại cư nhiên một chút cảm giác đều không có.

Tô Vận Thành càng nhìn thái độ của cậu càng căm tức, ông lại đập bàn lớn tiếng nói: “Đừng tưởng rằng tao thiếu mày! Tao nuôi mày tới lớn như vậy đã là hết trách nhiệm! Mày có cái ăn cái mặc cũng là nhờ ai ban?”

Người luôn nhã nhặn như Tô Vận Thành cũng phải bị tức đến nói chuyện thô bạo.

Tô Bắc rốt cuộc cúi đầu: “Thực xin lỗi, ba, về sau sẽ không còn như vậy nữa, con sẽ đến trường đầy đủ.”

Cậu không giải thích hôm qua mình đi đâu, cũng không nghĩ sẽ giải thích.

Tô Vận Thành hừ lạnh nhìn cậu, La Hân ngồi kế bên ông nhẹ nhàng khuyên nhủ, ông lại mở tờ báo ra tiếp tục xem.

Tô Bắc nhắm mắt lại, có lẽ khi lên đại học thì mới có những khoảng thời gian tự do, hiện tại mọi cử động của cậu đều bị quan sát, kiểm soát bởi người lớn.

Sắp trễ giờ rồi, cậu cầm một miếng sandwich với một hộp sữa, hướng về phía thang máy.

Vừa chạy đến nơi thì tiếng chuông vào học vang lên, rốt cuộc cũng tới lớp.

Bên trong phòng học vẫn là tiếng cãi nhau, Tô Bắc im lặng đi đến chỗ ngồi của mình.

Cậu nghe được một bạn học bên cạnh nhắc tới La Đồng.

La Đồng đang nằm bệnh viện, nghe nói không cẩn thận chọc phải côn đồ nên bị đánh đập.

Chuyện này trở thành một đề tài nóng hổi trong lớp, tất cả mọi người đều nói về điều đó, thỉnh thoảng còn trao đổi một ít tin tức nhỏ.

Tô Bắc mặt không chút thay đổi xem sách trên bàn.

Sau đó cậu mới nhớ tới, bắt đầu từ tối hôm qua cậu chưa từng xem qua tin nhắn trên di động.

Những việc này không phải nói trốn tránh là trốn tránh được.

Xét đến việc do cậu không nghe theo lời tên biến thái, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu.

Tô Bắc biết, cậu đã khiến chính mình đối mặt với cái gì.

Người kia sẽ bắt cóc cậu sao? Sẽ đánh cậu? Hay là sẽ bắt cậu đóng vai trong tiết mục nô lệ – chủ nhân như trước kia để thỏa mãn tâm lí biến thái?

Những ý niệm đó không ngừng trong đầu cậu hiện ra, Tô Bắc không rét mà run.

Kì thật cho dù trước kia cậu có chơi trò nô lệ này đi chăng nữa, cũng là cực kì kiềm chế.

Chủ nhân đối với cậu cực kì khoan dung, rất nhiều việc không có bắt cậu làm.

Những nô lệ chủ nhân khác nhìn cách cậu cùng chủ nhân của cậu ở chung như vậy, đều có chút kinh ngạc, Tô Bắc cũng âm thầm may mắn.

Cũng bởi vì vậy, cậu mới tiếp tục chơi trò chơi này.

Nhưng cậu cũng không phải là một kẻ dựa vào đau đớn mới có thể đạt đến cao trào và khoái cảm, nhưng hiện tại, có thể tên biến thái kia sẽ…

Tô Bắc lúc tham gia trò chơi, nhờ một tên trong đó mà biết được vài chuyện, cậu hiểu được, nếu những thủ đoạn này thật sự dùng trên người cậu, ngay từ đầu cậu sẽ không có đủ can đảm để tham gia cái vòng luẩn quẩn này.

Tô Bắc kiềm chế tâm tình rối loạn, lấy ra điện thoại di động, quả nhiên có tin nhắn của cái tên biến thái kia, cậu mở tin nhắn xem:

— Trừng phạt.

Hai chữ đơn giản xuất hiện trên màn hình, tay Tô Bắc nắm chặt lấy điện thoại di động.

Cái tên biến thái sẽ xuất hiện sao? Tô Bắc ghé vào trên bàn, lạnh lùng cười.

So sánh với một tên biến thái đứng ở một nơi không thấy giám thị nhất cử nhất động của cậu cùng với một tên biến thái đứng ngoài ánh sáng trừng phạt cậu, rõ ràng Tô Bắc thích vế sau hơn.

Chỉ có khi nhìn thấy được con người thật sự, cậu mới có thể biết được cách đối phó với anh ta như thế nào.

Tô Bắc quyết định buổi chiều tiếp tục trốn học để đến lớp dạy TaeKwonDo, cậu phải cố gắng rèn luyện thân thể.

Ánh mắt cậu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng lại ở một lớp thể dục.

Tô Bắc thấy một người dáng người cao gầy, Chu Phỉ Thạch đang làm động tác khởi động cho nóng người.

Dưới ánh mặt trời, cả người y giống như toát ra hào quang, thần thái có chút cao ngạo, mang theo tinh thần phấn chấn đầy sức sống của thiếu niên.

Tô Bắc nhìn thoáng qua rồi thu ánh mắt về.

Cậu không nghĩ tới Chu Phỉ Thạch cùng học một trường với cậu.

Không biết hắn học lớp nào, Tô Bắc mờ mịt nghĩ.

Bởi vì do tâm tình, đi học với Tô Bắc tuyết đối là một chuyện không cần nhiều sự nhẫn nại.

Cậu giành hết sức tập trung vào bài giảng mỗi tiết, ngay cả thầy dạy môn Lịch Sử làm người ta buồn ngủ kia cậu đều rất chuyên tâm lắng nghe.

Đến buổi trưa đã xong tiết, cậu ăn cơm trưa rồi đến lớp dạy TaeKwonDo.

Huấn luyện trụ cột môn TeaKwonDo này tuy luôn rất nhàm chán nhưng vô cùng nghiêm khắc.

Tô Bắc cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành bài tập thầy dạy đưa cho.

Cậu biết muốn trở thành cao thủ TeaKwonDo không phải chỉ cần một hai ngày là được, nhưng là luyện tập thật nhiều thì mới có lợi cho cơ thể.

Sau khi hoàn thành xong buổi tập, Tô Bắc cùng thành viên trong TeaKwonDo làm mấy ván đấu.

Không quá lâu sau, sắc trời cũng tối.

Tô Bắc cầm cặp về nhà.

Khu này rất náo nhiệt, người đến người đi, Tô Bắc xen lẫn vào trong đám người, theo dòng người đi về phía trước.

Cậu quẹo vào một khu nhỏ.

Hai bên là cây cối cũng không tươi tốt lắm, bên cạnh là những tòa lầu cao, cửa sổ hầu như đều sáng đèn.

Nơi này người qua đường rất ít, Tô Bắc tăng nhanh tốc độ.

Đột nhiên cậu cảm thấy có chút không thích hợp.

Phía sau Tô Bắc, có một tiếng bước chân luôn theo đuôi cậu, nhịp điệu đi cùng với cậu không khác biệt lắm.

Tô Bắc nâng chân, người kia cũng nâng chân, Tô Bắc buông chân, người kia cũng buông chân theo.

Cả người Tô Bắc cứng đờ, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, cậu thậm chí không dám xoay đầu liếc người phía sau một cái, chỉ có thể cúi đầu hướng tiếp về phía trước, sau đó bỏ chạy.

Còn chưa kịp chạy vài bước, cậu liền cảm giác sau cổ đau xót, giống như bị muỗi chích một cái.

Tay Tô Bắc sờ lên phía sau, cơ thể bỗng nhiên mềm nhũn.

Vào thời điểm chìm vào bóng tối, chỉ có một ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu cậu — xong rồi.

Khi Tô Bắc tỉnh lại, xung quanh đều chìm trong bóng tối.

Hai mắt của cậu bị bịt một miếng vải đen.

Loáng thoáng, còn có thể nhìn thấy ngọn đèn, cậu đang nằm trên một tấm thảm lông mềm mại.

Chỉ dựa là xúc cảm*, Tô Bắc có thể biết được giá trị xa xỉ của nó.

(*) xúc trong xúc giác, có thể nhận biết được tính chất của vật tiếp xúc dựa qua da thịt.

Trong phòng im ắng, giống như không có ai.

Tay trái cùng chân trái, tay phải cùng chân phải của Tô Bắc bị trói lại với nhau, cả người biến thành chữ M.

Loại tư thế nhục nhã mở rộng mông này nói thật Tô Bắc cũng không xa lạ.

Cậu đã từng chụp một bức ảnh với tư thế này.

Tô Bắc không giãy dụa, cái tên biến thái kia trói thật sự rất chặt, cũng thực chuyên nghiệp, cậu dù dùng mọi biện pháp cũng giãy không ra, chi bằng giữ sức.

Trong không khí yên tĩnh, lại bị che đi đôi mắt, mọi giác quan của Tô Bắc đều trở nên rất nhạy cảm.

Có người ở trong phòng, đang nhìn cậu.

Tô Bắc bỗng có một loại cảm giác mạnh mẽ, chủ nhân của ánh mắt này chính là cái tên biến thái.

Miệng cậu bị nhét một miếng vải, miệng nói không nên lời, chỉ có thể mơ hồ phát ra vài âm thanh không rõ ràng.

Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cậu.

Tô Bắc cũng không hiểu vì cái gì, cậu bỗng nhiên muốn tránh xa tên biến thái này.

Vặn vẹo thân thể bị trói, cậu chỉ có thể liều mạng lui xuống phía sau.

Một mực lui đến bức tường rồi.

Tô Bắc biết, tên biến thái kia đang dùng ánh mắt nhàn rỗi cùng hứng thú nhìn mọi cử động của cậu.

Lúc này, ngực Tô Bắc bỗng nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo.

Đó là một cây dao nhỏ.

Tô Bắc hít một hơi, ngay lại lúc cậu giật mình, cây dao kia đã đâm vào thân thể cậu.

Không sâu, nhưng cũng đủ đau.

Tô Bắc ngay cả cử động cũng không dám.

Tên biến thái này cầm cây dao trên người cậu đảo qua đảo lại.

Rất nhanh, quần áo Tô Bắc trở thành nhiều mảnh nhỏ.

Tô Bắc mặc trên người quần áo rách nát, lộ ra từng mảng lớn da thịt.

Bàn tay lạnh như băng trên làn da bị lộ của Tô Bắc nhẹ nhàng vuốt ve.

Tay dùng lực xoa nắn làm Tô Bắc đau đến toàn thân phát run, làn da bị sờ đến sưng đỏ lên.

Tên biến thái cũng rất hưởng thụ sự run rẩy của Tô Bắc, người kia cúi đầu, tại chỗ sưng bắt đầu liếm cắn.

Cái răng sắc bén không lưu tình vì làn da sưng đỏ mà cắn mạnh, tiếp tục tạo thêm vết thương.

Tô Bắc sợ đau nhưng đồng thời cũng không ngại đau, nhưng cái loại tra tấn muốn tránh thoát hay giãy dụa đều không được này khiến mồ hôi cậu rơi như mưa, từ đầu đến cuối biến thái đều không phát ra bất cứ âm thanh nào, Tô Bắc chỉ có thể ngửi được một mùi hương thản nhiên trên người anh ta.

Loại tra tấn này giằng co một thời gian, thẳng đến khi toàn thân Tô Bắc đều in lại giấu răng của tên biến thái.

Mà lúc tên biến thái buông tha cho cậu, Tô Bắc đã muốn hồn lìa khỏi xác.

Sau đó, cậu đột nhiên nghe một tiếng cười khẽ.

Mặt cậu bị tên biến thái cầm lấy, Tô Bắc trong lòng căng thẳng, quả nhiên, người kia cúi đầu trên mặt cậu hung hăng cắn một cái.

Tô Bắc đau đến hét một tiếng.

Tiếp đó, cái tay lạnh như băng của tên biến thái dần dần hạ xuống phía sau, đi vào cái nơi bí mật ẩn nấp.

Tô Bắc toàn thân cứng đờ.

Tên biến thái này chẳng lẽ tính toán… Tô Bắc ghê tởm liều mạng giãy dụa muốn thoát ra, cậu đập đầu vào trong ngực của anh ta, sau đó hướng bên cạnh lăn một vòng.

Tô Bắc mặc dù ở trên mạng “chơi trò chơi”, hơn nữa chủ nhân của cậu cũng là một người đàn ông.

Nhưng cậu cho tới giờ cũng không nghĩ sẽ cùng một người đàn ông thật sự lên giường.

Loại chuyện này, chỉ cần nghĩ tới cũng cảm thấy ghê tởm.

Sở dĩ có thể cùng người kia “chơi trò chơi” này, cũng bởi vì cậu cũng không cần thật sự mặt đối mặt với người kia.

Qua máy tính, mọi thứ đều có thể, lấy cớ cũng vậy.

Tên biến thái kia không nghĩ Tô Bắc lại phản ứng kịch liệt như vậy.

Anh ta dùng tay nắm lấy chân của Tô Bắc, kéo cậu lại, đặt lên trên người mình.

Tiếp tục ở cái nơi tư mật kia sờ sờ, nhưng không biết vì cái gì, tay biến thái lại đột nhiên từ trên người cậu rời đi.

Tô Bắc khẩn trường ngừng thở, cậu cũng không cho rằng tên biến thái chỉ có vậy liền buông tha cậu.

Trong chốc lại, người kia lại tới.

Tên biến thái đột nhiên ôm lấy eo cậu, đem cậu chặt chẽ đặt dưới mình.

Tiếp, người kia vạch áo sơ mi đã sớm rách nát của cậu ra.

Liền vào lúc Tô Bắc nghi hoặc cái tên biến thái kia đang làm gì, anh ta đã bắt đầu sờ vào cái điểm nổi lên trên ngực bên trái của cậu.

Tô Bắc toàn thân căng thẳng, điểm mẫn cảm trên người bị biến thái thuần thục khiêu khích.

Cái vật dưới thân lại không theo ý muốn chủ nhân mà đứng lên.

Sau đó, tiếng hét thảm của Tô Bắc đột nhiên phát ra trong miệng.

Biến thái cư nhiên dùng kim xuyên qua nơi đó của cậu, một cái khuyên băng lãnh hoàn toàn nằm trong đầu nhũ.

Tay anh ta nắm lấy cái khuyên kia, nhẹ nhàng kéo.

Tô Bắc đau đến toàn thân run lên.

Nhưng chuyện này vẫn chưa chấm dứt.

Tô Bắc bị đau đến chết lặng, cậu cảm giác được tay tên biến thái kia trên bụng cậu vuốt ve.

Cái bụng mềm mại bị dùng lực ấn xoa.

Tô Bắc cảm thấy nội tạng của mình bị người kia ấn đến độ giống như sắp chui ra từ miệng.

Tên biến thái kia kéo quần Tô Bắc xuống, làm cho cái bụng của cậu phơi giữa không khí, tay ở trên cái rốn cậu đè xuống.

Trong lòng Tô Bắc cảm giác có chút không ổn, cậu phát hoảng, này tên biến thái sẽ không nghĩ trên người cậu xuyên lỗ hết đi?

Cảm giác giống như cá nằm trên thớt làm Tô Bắc sợ hãi cùng tức giận.

Anh ta bỗng kéo phần da ở rốn lên, chờ đợi cậu tiếp theo, là một trận đau nhức, phần lỗ rốn đã bị xuyên qua một lỗ.

Cái tay lạnh như băng vừa động đậy, một cây kim lại xuyên qua da thịt.

Tô Bắc thở phì phò, cả người như mới bước ra từ vũng nước lạnh.

Người kia ôm lấy Tô Bắc, khiến cậu dựa vào trên người mình, nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng cậu.

Tô Bắc nghĩ đến những việc đáng sợ đằng sau đang đợi cậu.

Cậu không có cách nào phản kháng tên biến thái này.

Anh ta quá lợi hại, cậu không hề có cơ hội phản kháng, vào thời điểm này, Tô Bắc hoài nghi mình có thể hay không chống lại anh ta? Có phải hay không bắt đầu từ bây giờ phải nghe lời tên biến thái và hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao cho?

Cậu không có đáp án, nhưng trong lòng đã tự cho ra một đáp án.

Tên biến thái ôm Tô Bắc vào ngực, dùng cây dao vốn bị ném ở bên cạnh mà cắt đứt quần áo cậu.

Biến thái còn lấy dao kề sát ở tính khí của cậu, nhẹ nhàng đùa bỡn.

Tô Bắc sợ đến nổi toàn thân phát run, tên biến thái khiến cậu tựa vào ngực anh, tay biến thái lại một lần nữa vuốt ve lưng cậu.

Này thoạt nhìn như một hành động an ủi, chẳng qua như vậy càng khiến Tô Bắc thêm sợ hãi.

Tên biến thái chẳng lẽ đang tính toán ở chỗ này của hắn xuyên đi? Nghĩ đến khả năng này, mắt Tô Bắc nhắm chặt, khóe mi chảy ra một ít nước.

Lúc này Tô Bắc đang cực kì sợ hãi.

Cậu sợ hãi vì đã không nghe theo lời tên biến thái này.

Tô Bắc nghẹn ngào, miếng vải trong miệng cậu bị nước bọt làm ướt.

Tên biến thái lấy tay kéo miếng vải từ miệng cậu xích ra một tí, tiếp đến lấy môi có hơi lạnh dán vào khóe miệng Tô Bắc.

Biến thái nhẹ nhàng cắn đôi môi mềm mại của cậu.

Tô Bắc khẩn trương, sợ anh ta sẽ một ngụm cắn thật mạnh xuống.

May mắn, tên biến thái cũng không có làm như vậy, chỉ nhẹ nhàng cắn vài cái rồi rời đi.

Tô Bắc khẩn trương không dám thở ra, sau đó cậu nghe tiếng cửa bị mở.

Cậu cấp bách nhìn chằm chằm về nơi âm thanh phát ra, có một người nào đó tiến vào đặt một vật trên thảm, sau đó không một tiếng động đi ra ngoài.

Quả nhiên tên biến thái không chỉ có một mình, anh ta còn có tay sai.

Biết được sự thật này, tâm của Tô Bắc càng đi xuống.

Chỉ một tên biến thái này đã khiến cậu không thể ứng phó nổi, bây giờ lại còn có thêm tay sai của biến thái, như vậy cậu lại càng không có khả năng đánh bại.

Tên biến thái lấy miếng vải trong miệng cậu ra.

Tô Bắc vừa muốn nói chuyện, ngón tay tên biến thái liền trên miệng Tô Bắc nhẹ nhàng ấn.

Chính là vì một động tác này, miệng Tô Bắc lập tức cứng ngắc, không dám phát ra bất kì âm thanh nào.

Tô Bắc không dám không nghe tên biến thái này.

Cậu ngậm miệng, biến thái đem một thứ kề sát vào môi cậu, Tô Bắc không có lựa chọn mà bất đắc dĩ mở miệng.

Là đồ ăn, hơn nữa còn do một đầu bếp có tay nghề làm.

Tô Bắc cứ như vậy bị biến thái đút, rất nhanh, cậu liền no.

Lúc tiếp tục được đút ăn, cậu có chút sợ hãi nghiêng đầu sang một bên, trong lòng rất bất an, sợ tên biến thái sẽ vì hành động này mà đánh vài cái trên người cậu.

Biến thái cũng không tiếp tục miễn cưỡng cậu, mà chỉ buông muỗng xuống, sau đó đem miếng vải nhét lại vào miệng cậu.

Anh ta lẳng lặng ngồi dưới đất ôm cậu, đùa tóc cậu, vuốt ve thân thể cậu.

Giống như đang đùa nghịch.

Đối với hành động này, Tô Bắc đã sớm muốn tê liệt.

Cậu không hề giãy dụa, chỉ đến khi bị làm đau mới hừ hai tiếng, khi biến thái chú ý tới thanh âm hừ hừ của cậu thì giống như lại thêm hưng phấn, ra tay càng mạnh hơn so với lúc trước, vì vậy ngay cả hừ cậu cũng không dám hừ.

Tô Bắc cứ như vậy bị ép buộc, hỗn loạn, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Chờ đến lúc cậu lần nữa khôi phục ý thức, tên biến thái đã rời đi.

Tô Bắc thử động đậy tay chân, dây thừng đã bị tháo ra, cậu đem miếng vải đen bịt mắt tháo xuống, phát hiện mình đang ở sau một cái bồn hoa.

Trong bồn trồng đủ mọi loại hoa, mùi hương xông vào mũi.

Tô Bắc lấy tay chống cạnh bồn, chậm rãi đứng lên.

Cậu từ trên xuống dưới, không có chỗ nào cậu không đau, hai điểm trên ngực cùng với phần rốn giống như bị lửa thiêu.

Cậu kéo áo sơ mi ra nhìn, thân thể trắng nõn, chỉ riêng hai nơi kia lại bị sưng đỏ không chịu nổi.

Tô Bắc mặt không chút thay đổi kéo quần áo lên.

Tên biến thái để cậu ở nơi này, Tô Bắc lấy điện thoại từ trong túi quần ra, còn có mấy tờ ngân phiếu giá trị lớn.

Tô Bắc gọi điện thoại cho ba, sau đó lại gọi điện thoại cho mẹ, cậu nói với ba rằng đang ở nhà mẹ, sau đó lại nói với mẹ rằng cậu bị người ta đánh nên thuê khách sạn ở một đêm, nhờ giúp đỡ nói dối ba rằng đang ở nhà bà, mẹ cậu nghe vậy liền đồng ý.

Tô Bắc nói chuyện điện thoại xong, làm cho chính mình thật tự nhiên đi đến cửa của công viên.

Cậu nghe được thoang thoảng mùi máu tươi, đó là vì vết thương bị quần áo ma sát mà chảy máu.

May mắn tên biến cho cậu mặc quần áo màu tối, dù máu có thấm cũng không ai để ý.

Cậu đón taxi, trước tiên đi đến tiệm thuốc phụ cận, rồi lại tới một khách sạn ở gần đó.

Thuê một phòng, Tô Bắc cởi quần áo ra, đứng nhìn thân thể mình trong gương, toàn thân cao thấp đều là vết thương.

Tô Bắc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, thì thào tự nói: “Thực thảm.”

Cậu lấy thuốc ra, thoa lên vết thương của mình.

Thuốc mỡ lạnh lẽo làm giảm bớt một chút đau đớn toàn thân.

Xức thuốc xong, Tô Bắc mặc lại quần áo, rời khỏi khách sản, cậu trở về trường học.

Hiện tại đã qua tiết học buổi trưa.

Vừa đến lớp, vì đã sớm thất vọng đối với cậu, thầy giáo cũng chỉ la mắng vài câu.

Đại khái không cần ảnh hưởng đến bạn học, không mang cái xấu đến cho những học sinh xung quanh, vậy là đủ rồi?

Tô Bắc kéo khóe miệng, cứng ngắc cười.

Vết thương tên biến thái cắn trên mặt, bị Tô Bắc cố tình chà xát thành một vài lỗ, kết quả là nhìn không ra là do người cắn, chẳng qua có một vết thương như vậy trên mặt, ngay cả những bạn học thường coi cậu như không khí, cũng thường hay xoay người nhìn cậu vài lần.

Đối với những ánh mắt đánh giá này, cậu trực tiếp không để ý đến.

Cậu đi vào chỗ ngồi của mình, lúc này, Tô Bắc lại nghe một bạn học khác nhắc tới La Đồng.

“Cậu có nghe tin gì chưa, bàn tay La Đồng bị người ta chém, ngay tại bệnh viện, cũng không biết hắn ở ngoài gặp dạng người gì, thật đáng sợ.” Một bạn học nam vẻ mặt sợ sệt đối với một bạn học nam khác nói.

Bạn học nam khác nghe xong cũng tỏ vẻ sợ hãi, hắn nói tiếp:” Cả hai bàn tay đều bị chém, không phải chỉ một tay, dì tôi làm làm ở bệnh viện đó, lúc bà gọi điện thoại kể cho mẹ, tôi ở bên cạnh nghe được.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt có chút kinh hoảng.

Sách được Tô Bắc cầm ở trên tay trượt xuống, rơi trúng chân của cậu.

Cái tên biến thái… cái tên biến thái đó cư nhiên thật sự chém đứt tay của La Đồng.

Hoàn chương 6.

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi một chương dài đều muốn hét thật to một câu~~~



Chuyên mục của tôi — Cầu nhận nuôi ! cầu cất chứa !

Sal: Tớ nghĩ mấy từ như là tính khí, kinh hoảng không cần phải chú thích đâu, vì nó khá là dễ hiểu mà 

Thần: Định làm kĩ một chút, nếu thế thì cứ bỏ qua vậy, mắc công đọc bị ngắt thì không hay ^^

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.