''Nếu mà còn nhìn nữa, mắt thật sự cũng sẽ nhảy ra ngoài ''
Không biết từ khi nào Mộ Trác Khải đã xuất hiện ở phía sau lưng.Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ cứ đứng ngay ra đó, lại còn lẩm bẩm như đang bị nhập thì bắt đầu dùng lời châm chọc.
Giọng nói khó nghe lập tức quanh quẩn bên trong màng nhĩ, làm cho Liêu Thanh Dạ không thể không quay đầu, liếc thấy là người đàn ông đó thì tỏ ra rất không vui,nói.
''Anh mà nói ra một lời tử tế, thế giới chắc có lẽ sẽ bị đảo ngược cho mà xem?''
'' Không muốn biết ''
Mộ Trác Khải nghe ra ý tứ còn có sự chế giễu trong lời của Liêu Thanh Dạ, lập tức cũng nói len suy nghĩ của bản thân.
Thế giới ngoài kia có như thế nào?
Có ra sao?
Mộ Trác Khải anh cũng không có hứng thú muốn biết,căn bản là anh chẳng quan tâm.
''Anh còn chưa đi đi ''
Quả thật Liêu Thanh Dạ cô rất có ác cảm với người đàn ông này, mà sau khi nghe thấy suy nghĩ của anh ta thì càng tăng thêm mấy phần ghét bỏ.Tuy vậy nhưng cô vẫn cố kiềm chế cảm xúc lại,để nói chuyện một cách đoàng hoàng với anh ta.
''Nếu tôi đi rồi, vậy thì ai sẽ đứng ở trước mặt cô ?''
Trái lại thì Mộ Trác Khải dường như không nhận ra , hoặc là đang cố tình phớt lờ như không nhìn thấy sự kiềm chế của Liêu Thanh Dạ đã thể hiện rất rõ ra mặt.
Anh thật sự là muốn nhìn thấy Liêu Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thai-anh-mau-tranh-ra/2988256/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.