🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
'' Tố Tố của ba dạo này lớn hơn rồi có phải không?''

Cung Hãng bế Tố Tố lên, hôn vào đôi má phúng phính trắng hồng của cô bé.Không biết đã bao lâu rồi anh đã không bế Tố Tố như thế này, chính anh cũng không thể nhớ nổi nữa.

Dạo gần đây anh luôn vì chuyện của cty mà phải đi công tác thường xuyên, vì vậy ngay cả đến thời gian gọi điện cho Tố Tố cũng không nhiều.

Anh cứ nghĩ để Tố Tố lại cho người phụ nữ Liên Hoa kia chăm sóc, còn có quản gia và cả người nhà họ Cung luôn ở đây, chắc chắn sẽ không ai dám làm tổn hại gì đến cô bé.

Nhưng mà qua chuyện lần này Cung Hãng mới chợt nhận ra một điều.Tố Tố dù sao vẫn còn quá nhỏ,con bé cũng cần có quyền được yêu thương và bảo vệ, đặc biệt là từ người ba là anh và mẹ ruột của mình.

Nhưng mà mẹ ruột của Tố Tố đã không còn, vậy thì từ bây giờ anh sẽ vừa là ba, vừa là mẹ của con bé.Sẽ không để bất kỳ ai, bất kỳ người nào có thể có cơ hội làm hại đến con bé nữa, kể cả người phụ nữ xa lạ kia anh cũng không muốn Cung Tố Tố đến gần.

''Ba, chúng ta hôm nay đi đâu vậy?''

Tố Tố đương nhiên là cảm thấy rất vui, đã lâu rồi ba mới ở cạnh cô bé như thế này.Trước đây mỗi khi nhớ ba Tố Tố chỉ có thể nhìn ba qua điện thoại, hình đại diện cũng chính là hình chụp chung của hai ba con.

Trước kia những lúc Tố Tố muốn gọi điện cho Cung Hãng, Liên Hoa luôn ở ngay bên cạnh, nói cô bé không được gọi điện làm phiền ba.Ba đang rất bận, phải tập trung làm việc nếu cô bé gọi nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ba,ba sẽ lại phải ở đó thêm mấy tháng nữa mới có thể về.Vậy nên Tố Tố rất sợ không được thấy ba thêm rất lâu nữa, vậy nên chưa bao giờ cô bé dám gọi điện cho ba của mình. Mà những lúc Cung Hãng gọi video về,cô bé cũng không dám nói chuyện quá lâu, chỉ nói được mấy câu thì Liên Hoa ở bên cạnh đã ra hiệu nhắc nhở.

Giờ thì ba đã ở trước mặt cô bé, thật sự là tốt quá rồi!

'' Tố Tố, lần này ba phải đến Bắc Thành công tác, có lẽ sẽ một thời gian dài nữa mới trở về thành phố Hạ.

Tố Tố chẳng phải con rất thích ra ngoài chơi hay sao?

Ở Bắc Thành có nhiều chỗ chơi rất vui lại còn rất náo nhiệt,hơn nữa ở đó Tố Tố còn có thể làm quen với rất nhiều bạn mới.

Vậy nên ba quyết định sẽ dẫn Tố Tố đến Bắc Thành chơi một chuyến,con thấy thế nào?

Có thích không?''



Cung Hãng muốn hỏi ý kiến của Tố Tố trước, dù sao từ lúc mới sinh ra cho tới giờ Tố Tố đều sống ở nhà họ Cung.Nếu bây giờ anh nói với cô bé là muốn dẫn cô bé đến Bắc Thành để sinh sống một thời gian, sợ rằng cô bé sẽ không đồng ý.

Chuyện này trước sau gì Tố Tố cũng sẽ biết, nhưng mà Cung Hãng muốn để cô bé đến đó thích ứng quen dần với cuộc sống ở Bắc Thành trước,sau đó mới từ từ nói với cô bé sau.

''Nhưng mà.... ''

Tố Tố chu môi nhỏ bắt đầu suy nghĩ, vì sao ba đột nhiên lại muốn dẫn cô bé cùng theo đến đó?

Đương nhiên cô bé biết!

Chỉ là nếu đến đó rồi, vậy có phải cô bé không thể trở về thành phố Hạ nữa hay không?

Nếu vậy cô bé thật sự sẽ rất nhớ ông bà nội,chú út, và tất cả mọi người trong nhà họ Cung nữa.

Hơn nữa,có phải sẽ không còn cơ hội để gặp lại chị Ngốc và anh đẹp trai nữa?

''Tố Tố,con sao vậy?''

Nhìn thấy Tố Tố suy nghĩ lâu như vậy,Cung Hãng cũng bắt đầu nghi ngờ.Có phải là Tố Tố sẽ không đồng ý đi cùng anh đến Bắc Thành.

''Ba à, ở đó có thật sự là rất vui hả ba ''

Trước giờ Tố Tố chưa đến Bắc Thành nên cũng không biết ở đó như thế nào.

''Đương nhiên là như vậy rồi '' Cung Hãng vẫn bế cục bông trắng nhỏ Tố Tố ở trên tay, gật đầu như chắc chắn với cô bé lời mình vừa nói.

Tố Tố rất muốn nói rằng, ở Bắc Thành có thật sự vui như thế nào đi nữa, nhưng nếu không có những người mà cô bé yêu thương vậy sao cô bé có thể thật lòng mà vui vẻ được chứ.Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Cung Hãng, vậy nên cô bé lại không muốn làm cho ba mình thất vọng.

''Ba à, vậy còn ông bà nội và chú Út, họ có cùng qua đó để đi chơi với chúng ta hay không?

Và còn....'' Tố Tố hỏi ra câu hỏi từ trong lòng mình, vốn dĩ định hỏi thêm, rằng nếu như cô bé muốn gặp chị ngốc và anh đẹp trai thì phải làm sao?

Nhưng mà câu nói sau cùng Tố Tố vẫn không thể mở miệng,tối qua thái độ của Cung Hãng,Tố Tố có thể nhận ra, ba không thích chị Ngốc và anh đẹp trai.

"Có chứ!

Nhưng mà chúng ta qua đó chuẩn bị trước một vài thứ, đợi ông bà xử lý công việc xong họ sẽ qua cùng Tố Tố sau.

Còn chú út, có lẽ còn đang bận đi tìm chân ái của đời mình. Đến lúc tìm được rồi, nhất định họ sẽ cùng nhau đến Bắc Thành để gặp Tố Tố đáng yêu của chúng ta''.

Cung Hãng tuy rằng muốn thuyết phục Tố Tố đồng ý, nhưng mà những lời anh ta nói hoàn toàn đều là sự thật.

Cung Lãnh quả thật đang rất bận, bởi vì hôm nay anh ta được hai trưởng bối nhà họ Cung sắp xếp đi xem mắt.Nói là sắp xếp vậy thôi, chứ thật ra chính là giở một chút thủ đoạn mới có thể khiến hắn đồng ý đến điểm hẹn.Có lẽ đây cũng đã là lần thứ 99 họ dùng trăm phương ngàn kế để ép buộc Cung Lãnh rồi.



''Vậy chúng ta cùng nhau đến Bắc Thành đợi ông bà và chú út, còn có cả thím út tương lai nữa nhe ba ''

Tố Tố vừa nghe nói mọi người sẽ cùng qua đó, đặc biệt là Cung Lãnh còn dẫn theo thím út tương lai thì càng trở nên hưng phấn,lí lắc mãi không yên.

''Được!

Vậy bây giờ chúng ta sẽ lập tức xuất phát,mọi thứ ba đã chuẩn bị xong hết rồi.

Tố Tố,con mau xuống nhà tạm biệt mọi người trước đi,ba gọi điện xong sẽ lập tức xuống ngay ''

Nghe được lời này của Tố Tố,Cung Hãng cũng cảm thấy nhẹ lòng.Mặc dù anh biết hôm nay Tố Tố rất khác mọi khi, dường như còn đang cất giấu rất nhiều tâm sự. Lúc nãy rõ ràng là đang muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không chịu nói ra.

Hơn nữa Cung Hãng cũng nhận ra, từ tối hôm qua sau khi ở cục cảnh sát trở về cho đến giờ,dường như Tố Tố chưa từng nhắc đến cái tên Liên Hoa dù chỉ một lần nào.

Nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của Tố Tố, Cung Hãng lại không khỏi đau lòng.Tâm tư của đứa con gái này anh đương nhiên hiểu, dù anh đã cố tình giữ điện thoại không để Tố Tố có cơ hội lên mạng, sợ rằng con bé sẽ nhìn thấy những tin tức không hay kia.Nhưng mà Tố Tố là một đứa trẻ rất không minh, có lẽ con bé đã biết từ trước, chỉ là không muốn mọi người lo lắng mới không thể hiện nó ra thôi.

Nhìn đứa con gái nhỏ này của mình, lại có thể hiểu chuyện đến mức này,Cung Hãng thật sự cảm thấy người ích kỷ nhất không phải là Liên Hoa mà thật sự chính là anh.Có lẽ chính anh đã để con gái của mình mất đi sự hồn nhiên, vui tươi, vô lo vô nghĩ đều mà tất cả những đứa trẻ nên có.

Cung Hãng đã quyết định rồi, vậy nên anh không tiếp tục suy nghĩ nữa mà lấy điện thoại của mình ra sau đó bấm một dãy số gọi đi.

...

Liêu Thanh Dạ lúc này vẫn còn đang ngồi đợi ở trước cửa nhà họ Cung, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua,mà mấy người phong viên kia cũng vẫn chưa chịu rời đi.

Từ lúc Liêu Thanh Dạ ngồi đó cho tới giờ, có mấy người phóng viên vì đợi quá lâu nên đã bỏ về, một vài người bỏ về thì lại có thêm mấy người khác đến thay.

Mà lúc này có vài người trong số họ đã đứng lên để nghe điện thoại.Liêu Thanh Dạ quan sát thấy, sau khi nghe điện thoại xong sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên rất khó coi.

Sau đó họ lại nói với nhau gì đó, vì ở hơi xa nên Liêu Thanh Dạ không thể nghe được.Chỉ thấy là một lúc sau tất cả bọn họ đều đã lên xe rời khỏi đó, thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng của một người nào nữa.

Nhìn thấy mấy người phóng viên kia đều đã rời đi hết, vậy nên Liêu Thanh Dạ quyết định sẽ qua đó dò la tin tức từ mấy người bảo vệ kia.Hy vọng họ có thể tiết lộ chút gì đó về tình hình hiện tại của Tố Tố, nếu như biết được Tố Tố không sao,vậy thì cô cũng yên tâm hơn nhiều.

Nhìn thấy có hai người bảo vệ đứng canh ở ngay cửa, Liêu Thanh Dạ lập tức qua đó để hỏi thăm.

''Chào hai anh,hai anh có thể cho tôi hỏi một chút được không '' Liêu Thanh Dạ nhìn mặt hai tên bảo vệ kia đều rất bặm trợn thì cũng có chút dè dặt.

''Cô là ai?

Muốn hỏi gì?''

Một tên trong số đó đề phòng nhìn Liêu Thanh Dạ hỏi.

''Tôi sao?



Là bạn của Cung Tố Tố ''

Liêu Thanh Dạ không biết nên nói thế nào để hai người bảo vệ kia tin.Nếu tính ra thì cô chỉ mới gặp Tố Tố một lần, vậy thì cũng được xem là bạn đi.

''Là bạn?''

Một người trong số đó nghe thấy Liêu Thanh Dạ nói là bạn của cháu gái nhà họ Cung thì bật cười, kèm theo đó là sự chế giễu.

Ai lại không biết Tiểu Tiểu Thư nhà họ Cung chỉ hơn sáu tuổi, lại có thể có người bạn lớn như thế này cơ chứ.

Chắc chắn cô ta là phóng viên của đài nào đó, giả vờ đến để hỏi thăm, chỉ là muốn moi ra chút tin tức gì đó để đăng tin kiếm lợi đây mà.

''Những lời tôi nói đều là sự thật,xin các anh hãy tin tôi'' Liêu Thanh Dạ nhìn thấy thái độ không tin của hai người bảo vệ kia thì bắt đầu ra sức thuyết phục,hy vọng hai người họ có thể tin mình.

''Cô mà còn không chịu đi, cứ tiếp tục ở đây nói láo thì đừng trách chúng tôi ''

Một người bảo vệ trong số đó bắt đầu cảm thấy không vui, hung hăng muốn đuổi Liêu Thanh Dạ đi.

''Các anh có thể nghe tôi nói không, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình của Tố Tố hiện tại như thế nào thôi,sau đó sẽ lập tức đi ngay ''. Liêu Thanh Dạ vẫn còn chưa chịu rời đi.

''Bà cô ơi, đó là chuyện cô nghĩ cô dám hỏi thì chúng tôi dám trả lời sao.

Trừ khi là cô có thể lo cơm ngày ba bữa cho cả gia đình nhà chúng tôi, nếu không thì làm ơn đi nhanh dùm''

Một tên bảo vệ khác có vẻ dễ tính hơn, nhưng cũng đã hết kiên nhẫn nói thẳng.

''Tôi...''

Liêu Thanh Dạ hiểu những lời người bảo vệ kia vừa mới nói, cô cũng không muốn ở đây làm khó họ nữa.Vậy nên quyết định đến chỗ lúc nãy để ngồi đợi lần nữa,hy vọng lần này may mắn có thể gặp được Tố Tố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.