Chỉ thấy môi người đàn ông từ từ nhếch lên, tạo thành một đường cong hình bán nguyệt.Giọng nói phát ra êm dịu lại nhẹ nhàng như nước chảy, nụ cười đặc biệt ôn nhu, ánh mắt trầm lặng cùng với ngũ quan trên gương mặt đẹp đẽ như hoa ngọc,nhưng lại không hề khiến người khác cảm giác yếu đuối, hay mỏng manh, ác cảm.Tất cả ở ngay trước mắt đều khiến Liêu Thanh Dạ không nỡ rời mắt mà nhìn ngắm lâu thêm mấy giây, nhất thời quên luôn cả những lời đã thốt ra đến miệng.
Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt mang theo ý cười, đối diện với biểu cảm mấy giây ngẩn ngơ này của Liêu Thanh Dạ cũng không hề cảm thấy khó chịu một chút nào.
Liêu Thanh Dạ hơi đảo mắt bất đắc dĩ mà nhìn sang hướng khác,cảm thấy trạng thái vừa rồi của mình quả thật không nên.Cô không phủ nhận vừa rồi mình đã thất thần bởi khí chất ôn hòa , cùng nụ cười đẹp đẽ phá lệ tươi đẹp của người đàn ông.
Trong đầu Liêu Thanh Dạ bất giác có một cảm giác, người đàn ông này cô đã từng thấy qua.Chỉ là cảm giác mờ nhạt đến mức cô cũng không nhớ rõ đã gặp anh ta ở đâu.
'' Chiếc áo này rất đắc ?''
Liêu Thanh Dạ lúc này mới để những lời vừa rồi của người đàn ông vào đầu. Cô quay đầu lại nhìn anh ta một lần nữa hỏi , biểu tình muốn biết
Nếu quả thật là đắc đến mức không thể dùng tiền mua được, vậy thì anh ta muốn cô đền thế nào cô nhất định sẽ cố gắng hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thai-anh-mau-tranh-ra/2988182/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.