🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


 " Thật là quá đáng!

 Cả một cái quán bar lớn như vậy lại để một mình Miu Tử đối phó với một đám đàn ông kia.

 Bà đừng nói với tôi, cả cái Lạc Hoắc của bà tất cả đều là vô dụng hết nha"

Hàn Yên khi nhìn Liêu Miu Tử bị như vậy thì không kiềm chế được nữa, liền bộc phát mà nhìn Giang Hoa lớn tiếng quát.

" Hàn tiểu thư tức giận là đúng, ban đầu tôi cũng nghĩ là như vậy,Lạc Hoắc thật sự là cũng nên chịu một phần trách nhiệm.Vốn dĩ chúng tôi cũng đã cho người tới, cả cảnh sát cũng đã có mặt, chỉ là Miu Tử cô ấy là muốn đi cùng với Phỉ Hương, chúng tôi cũng không còn cách nào khác "

 Giang Hoa không hề trốn tránh trách nhiệm, cũng không có bất kỳ một cảm xúc khó chịu nào trên gương mặt, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên dáng vẻ cùng khí chất tao nhã của mình.

 Mà đúng như những gì Giang Hoa nói, qua màn hình máy tính lúc này đã có một vài người mặc đồng phục của cục cảnh sát Hạ Thành xuất hiện.Còn có thể nhìn thấy một vài người cảnh sát đã đến giữ chặt mấy tên côn đồ kia, trong số đó còn có cả A Tử .

 Lúc cảnh sát chĩa vũ khí về phía Phỉ Hương, vừa muốn bước đến bắt giữ cô ta lại,Liêu Miu Tử vậy mà không màng đến vết thương trên đầu mình, đã đứng ra ngăn cản.Vì qua camera nên không thể nghe thấy Liêu Miu Tử đã nói gì, chỉ nhìn thấy sau đó mấy người cảnh sát kia do dự một hồi thì đều thả mấy tên côn đồ kia ra và rời khỏi Lạc Hoắc.Liêu Miu Tử và Phỉ Hương cũng đứng đó nói thêm mấy câu nữa,sau đó thì Liêu Miu Tử cũng đi theo cô ta, cả hai cùng lên một chiếc xe màu đen rời khỏi đó.

Liêu Thanh Dạ , Hàn Yên và cả Thời Khảo nhất thời đều không hiểu rốt cuộc Liêu Miu Tử đang làm gì.Rõ ràng là bị đánh thành ra như vậy nhưng vẫn đứng ra bảo vệ cho người phụ nữ kia.Lại còn có thể cam tâm tình nguyện leo lên xe của cô ta mà không một chút hoài nghi.Chắc chắn đây là đã bị đánh đến đầu óc cũng có vấn đề luôn rồi.

'' Thanh Dạ, cậu tính sẽ làm gì tiếp theo?''

 Hàn Yên không biết nên nói gì trước một màn này, ánh mắt nhìn sang sắc mặt không được tốt của Liêu Thanh Dạ hỏi.

'' Dù cho có phải làm gì đi chăng nữa, mình nhất định cũng phải tìm được Miu Tử''

 Liêu Thanh Dạ không hề do dự dù chỉ là một giây,đăm đăm nhìn như muốn xuyên thủng người phụ nữ ở trong tấm hình ngay trước mắt.Liêu Miu Tử là người thân duy nhất của cô trên thế giới này , cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng của mình thì cô cũng nhất định phải tìm gặp con bé . Mà manh mối duy nhất lúc này chính là người phụ nữ trong tấm hình kia, Phỉ Hương . Chỉ cần cô tìm gặp Phỉ Hương , vậy thì có thể biết được Liêu Miu Tử đang ở đâu.

'' Phỉ Hương, người phụ nữ này quả thật rất không đơn giản. Cả lý do vì sao cô ta đột nhiên mất tích, sau đó lại bắt ngờ xuất hiện cũng không hề đơn giản một chút nào.

 Sau khi cô ta mất tích tôi đã cho người đều tra về cô ta trong mấy tháng này, trong đó còn có cả người đàn ông mà trước kia cô ta từng qua lại.Tuy là không thể tra ra được nhiều lắm ,nhưng chút thông tin này biết đâu lại có thể giúp ích được gì đó cho mọi người .

 Giang Hoa tôi cũng nhất định sẽ nhờ vào các mối quan hệ của mình để tìm kiếm tung tích của Miu Tử, chỉ cần biết được chút manh mối gì sẽ lập tức báo lại cho mọi người ''

Giang Hoa không biết từ khi nào đã đặt một túi hồ sơ màu đen lên bàn, đưa đến trước mặt Liêu Thanh Dạ nói.

'' Cảm ơn ''

Liêu Thanh Dạ lập tức nhận lấy túi hồ sơ , đối diện với ánh mắt chắc chắn cùng lời hứa của Giang Hoa kia , liền cảm ơn bà ta một tiếng. Liêu Thanh Dạ cũng cảm thấy những lời Giang Hoa nói dường như đều là sự thật,dù cho có tiếp tục ở đây cũng không thể đều tra ra được gì. Vậy nên cô quyết định đứng lên muốn rời khỏi , thay vì cứ tiếp tục ở đây tốn thời gian như vậy.

...

 Khi đám người Liêu Thanh Dạ ra khỏi khu nhà mà Giang Hoa đang ở thì trời đã không còn sớm nữa.Cầm túi hồ sơ kia trên tay,Liêu Thanh Dạ từ đầu đến cuối đều bước chân vội vàng muốn đến cục cảnh sát Hạ Thành để thông báo tìm người. Tính tới hiện tại Liêu Miu Tử đã biến mất gần 24 giờ, mà theo luật thì lúc này cô hoàn toàn có thể đến để báo án tìm người mất tích.

 Hàn Yên đi ở phía sau một bước, nhìn thấy Liêu Thanh Dạ rõ ràng là đang rất không ổn như vẫn luôn cố tỏ ra như mình không có chuyện gì thì không khỏi đau lòng.

 Điện thoại trong túi quần vẫn không ngừng rung, Hàn Yên cũng không mảy may quan tâm đến vấn đề này.Không cần nhìn cô cũng có thể đoán được là ai gọi đến, hôm nay cô đã xin phép nghỉ thêm một ngày , vậy nên chuyện của bọn họ thế nào cô cũng không cần thiết phải quan tâm.

'' Thanh Dạ, mình sẽ đi cùng cậu ''

Hàn Yên đuổi theo Liêu Thanh Dạ , quyết định không quan tâm đến cuộc gọi kia . Cô biết Liêu Thanh Dạ muốn đi đâu, mà lúc này Liêu Thanh Dạ cũng đang rất cần người bạn như là cô ở bên cạnh.Tối qua vì không thể đến đó đón Liêu Thanh Dạ mà đã khiến cô lo lắng cả một đêm, hiện tại Liêu Thanh Dạ lại đang trong tình thế như thế này, sao cô có thể không quan tâm được chứ.

'' Được!

Cảm ơn cậu, Hàn Yên!''

Liêu Thanh Dạ lúc này mới dừng bước,quay lại nhìn Hàn Yên , tâm trạng vô cùng rối bời. Vừa rồi vì đã quá hoảng loạn mà cô cũng đã quên mất Hàn Yên , còn có cả người đàn ông kia.

'' Sao vậy?

Cậu đang tìm người đàn ông lúc nãy có phải không?''

Hàn Yên nhìn theo ánh mắt của Liêu Thanh Dạ, liền đoán ra người mà Liêu Thanh Dạ đang muốn tìm là ai.

'' Đúng vậy, lúc nãy mình còn chưa kịp cảm ơn anh ta một tiếng ''

Liêu Thanh Dạ không nhìn thấy Thời Khảo đâu, liền cảm thấy có chút áy náy.

'' Cậu yên tâm, mình cảm thấy Thời thiếu gia không phải là loại người sẽ hẹp hòi đến như vậy đâu.

Vừa rồi lúc ra khỏi thang máy ảnh ta nói có chuyện cần phải đi trước, vì vậy không muốn làm chậm trễ thời gian của cậu tìm người''

Hàn Yên nói lại cho Liêu Thanh Dạ nghe, ánh mắt không khỏi tò mò lướt đến trên người Liêu Thanh Dạ .

'' Với lại....

Giữa cậu và anh ta trước kia có quen biết?''

'' Không, chưa gặp bao giờ.

Cũng nhờ cậu nói mình mới biết anh ta là họ Thời đó''

Liêu Thanh Dạ trước khi nói cũng phải suy nghĩ đến lời này của Hàn Yên thêm mấy giây.Mặc dù nói là không, nhưng trong đầu cứ cảm thấy gương mặt của người đàn ông đó rất quen thuộc, dường như đã xuất hiện qua trong đầu.

'' Chuyện này để bàn sau đi, giờ mình phải đến cục cảnh sát để nhờ họ nhanh chóng giúp đỡ tìm Liêu Miu Tử đây''

Liêu Thanh Dạ nhận ra vừa rồi mình có chút chậm trễ, vậy nên không tiếp tục đứng đó nói về chuyện của Thời Khảo nữa.

'' Đúng....đúng....

Mau lên xe mình sẽ trở cậu đến đó ''

Hàn Yên cũng cảm thấy lúc này nói đến những vấn đề này quả thật không đúng. Vậy nên rất nhanh cả hai đã lên xe của Hàn Yên , cùng nhau đi đến cục cảnh sát Hạ Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.