Là bác của tôi gọi báo mẹ tôi đang phải vào phòng cấp cứu. Tôi vội vã lên đường về quê, vì không đặt xe trước nên trên đường đi phải đổi xe mấy lần. Mãi đến khi trời tối mới đặt chân xuống bệnh viện.
Cảm giác sợ hãi lấn át hết tâm trí bản thân, tôi chỉ biết phải thật nhanh đến chỗ mẹ.
Đi đến hết dãy phòng cấp cứu vẫn không thấy bác tôi ở đâu, tôi càng sợ hơn nhưng không dám rơi nước mắt. Thế rồi tôi lại chạy ngược sang khu vực lễ tân, lúc này mới nhìn thấy bác tôi cũng đang tìm mình.
"Mẹ cháu sao rồi ạ?"
"Cháu về rồi đấy à, bà ấy đã qua cơn nguy kịch, được chuyển đến phòng hồi sức rồi.
Lúc nãy bác muốn gọi cháu từ từ hãy về, không cần đi vội trong đêm nguy hiểm."
Nghe được tình hình ổn tôi mới trút được gánh nặng trong lòng, hơi thở dễ dàng hơn một chút.
"Là điện thoại cháu hết pin."
Tay tôi đến giờ vẫn còn run vì sợ, tôi cùng bác đến trước phòng hồi sức. Mẹ tôi vẫn chưa tỉnh lại khiến tôi vẫn lo lắng không ngừng.
"Bà ấy lên cơn cao huyết áp nên bị ngã, lúc bác đến đã thấy ngất đi rồi.
Bác sĩ bảo một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi, cháu đừng lo lắng quá."
Ba tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, với tôi mẹ là cả thế giới trong lòng. Mỗi lần tôi nghe thấy có điều gì xảy ra với mẹ, bản thân sẽ bất giác rơi vào sợ hãi. Tôi rất sợ mẹ sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-so-bat-buoc/2630869/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.