Lại một lần nữa Minh Thần nói với tôi: "Không sao."
Tôi nhìn anh ấy ăn cay đến bỡ hơi tai nhưng vẫn còn cười với tôi được, trông thật ngốc mà.
Phải là vừa ngốc vừa... đáng yêu.
"Anh say rồi à?"
"Chưa say."
Rõ ràng là bị rượu đế đánh cho say rồi. Bình thường nếu tôi hỏi như vậy, anh ấy sẽ bày ra vẻ mặt vô sỉ mà bảo với tôi "Say rồi, chúng ta phải đi ngủ thôi."
Tranh thủ lúc này tôi phải khui hết chuyện mà anh ấy không nói với tôi. Ví dụ như chuyện anh ấy lén gửi tiền về nhà tôi vậy.
"Anh bắt đầu từ khi nào?"
"Cái gì từ khi nào cơ?"
Minh Thần tầm mắt lơ đờ, cười với tôi.
"Bắt đầu thích em từ khi nào à...
Để xem...
...Từ hôm em đến nhà bảo thích tranh anh vẽ, ánh mắt em lúc đó tới giờ anh vẫn còn nhớ đó."
Chuyện này... Đã lâu đến mức tôi còn không nhớ bản thân mình lúc đó dáng vẻ cụ thể như thế nào. Tôi thật sự không khỏi bất ngờ, nhưng mà nếu đã như vậy thì.
"Anh, có sở thích trừ lương người trong lòng để tạo điểm nhấn à???"
Minh Thần lại bày ra dáng vẻ vô tội trước sự chất vấn của tôi:
"Cái đó... Chẳng phải việc khen thưởng nhân viên ưu tú sinh ra để thêm lương cho em rồi còn gì."
"Ha? Em còn tưởng mình may mắn nên mới gặp công ty có chính sách khen thưởng."
"Không. Là mấy người còn lại may mắn khi làm chung với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-so-bat-buoc/2630866/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.