Chương trước
Chương sau
« Ngươi rốt cục là kẻ nào ? »
Ung Sơn Kì Vương giọng ồm ồm lớn tiếng quát, phất tay một cái từ đâu đã xuất hiện cự cung rất lớn. Trong tay chậm chạp kéo lên mũi cự tiễn cành cạch.
Ung Sơn nổi tiếng đất Nam Thiên với sức mạnh địch tam tướng, thế nhưng điều mà khiến ông ta để lại ấn tượng nhiều hơn lại là với danh hiệu Xạ Thần.
Xạ Thần Ung Sơn, trong một cái nháy mắt đã có thể kéo được cự cung nặng ba trăm cân, với cường lực như vậy. Một mũi cự tiễn của Ung Sơn Kì Vương mỗi lần đặt lên cự cung cũng phải nặng đến hàng cân. Một khi mũi cự tiễn kéo ra, cho dù là voi lớn cao hàng mấy chục trượng cũng tan tành thân xác. Có thể thấy một mũi cự tiễn này là không thể coi thường.
Chỉ thấy thân ảnh kia trên mình cũng là mặc sắc phục chi binh chủng Tây Quận kín đáo, trên ngực bố y còn có chữ Phi rất lớn.
Khi Ung Sơn Kì Vương lớn giọng hỏi, chợt có giọng cười lanh lảnh phát ra thâm thúy, âm cao chót vót :
« Ha ha ha, Kì Vương bớt giận, ta bất quá chỉ là một trong Tam Thập Tam Thiên Tướng của chủ công, ngài chớ nên sợ hãi, chúng ta sẽ không làm hại ngài ! »
« Nữ nhân ? »
Ung Sơn Kì Vương giật mình ngạc nhiên, Lý Bí cũng không khỏi rung hoàng bào. Mấy trăm Cấm Quân bên ngoài lúc này đã kéo vào nghe thấy điều này cũng không khỏi run binh khí. Giọng nói lanh lảnh kia quả thực đúng là nữ nhân, không chỉ vậy, âm thanh còn rất mê người.
Chỉ là một nữ nhân, lại có thể trực tiếp dùng ‘xoát’ đem toàn bộ uy lực một chiêu của Ung Sơn Kì Vương hóa thành bọt khí. Toàn trường im lặng, chỉ có Phi Mạnh An cười nhạt đắc ý, tựa như đã biết trước mọi chuyện rõ ràng.
Lúc này, cảm giác như mình nắm đằng chuôi trong tay, Phi Mạnh An bước lên phía trước dùng tư thế ngang hàng mà nói :
« Đế quân, giờ thì ngài đã biết tại sao thần muốn mời ngài về Tây Quận rồi chứ ? Ha ha, Xạ Thần Ung Sơn, cũng chỉ đến mức như vậy, đối mặt với Tam Thập Tam Thiên Tướng, cũng chỉ cần một người ! »
« Ồ, phải rồi, các người rất ngạc nhiên khi người này là nữ nhân có phải không ? »
Phi Mạnh An vừa nói vừa mân mê môi của mình, vừa bước tới gần thân ảnh kia.
Chợt, Phi Mạnh An nhanh tay đưa lên, đã giật xuống khăn che mặt. Tức thì một khuôn mặt xinh đẹp lồ lộ hiện ra, đôi môi đỏ mọng, hơi thở thơm tho phả vào mặt mũi Phi Mạnh An. Hắn ta điệu bộ ngây ngất, khẽ nâng chiếc cằm nhỏ xinh đẹp, từ đôi môi đỏ mọng thè ra chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hào thơm tho. Phi Mạnh An như mãnh thú khát máu, dùng lưỡi mình thèm thuồng liếm trọn. Cái lưỡi thô bạo của hắn mạnh mẽ tiến vào khoang miệng kia quần đảo trong đó. Đôi môi đỏ mọng liên tục bị khuấy động, lớp vải bố y bên ngoài bị Phi Mạnh An mạnh tay xé toạc, lộ ra thân hình nóng bỏng, bộ ngực sữa căng tràn trắng muốt. Toàn thân nữ nhân mặc một lớp y sam mỏng che lấp những chỗ nhạy cảm, sức hấp dẫn vô cùng dụ hoặc. Phi Mạnh An hấp tấp khuấy động hạ thân nữ nhân, nữ nhân kia trên miệng thở ra từng hơi thở nóng bỏng gấp gáp.
Nhưng chỉ đến như vậy, Phi Mạnh An đã lập tức dừng lại, buông tha đôi môi đỏ mọng, tiếp tục nhìn toàn trường mà cười vẻ thỏa mãn :
« Không chỉ vậy, Tam Thập Tam Thiên Tướng của ta, còn đều là mỹ nhân ! Ha ha, không giấu gì Đế Quân, trong quân kỉ nghiêm minh, các nàng được gọi là Tử Thần, nhưng nếu để trên giường, cũng đều là cực phẩm, khặc khặc… »
Nữ nhân bị Phi Mạnh An khuấy động, trên khuôn mặt vẫn còn lộ vẻ hứng tình, đôi môi vẫn luôn tỏ vẻ thèm khát cắn nhè nhẹ, bàn tay vuốt nhẹ bộ ngực sữa đưa đi đưa lại. Hành động này khiến không ít cấm quân phải chảy máu mũi vì phấn khích. Thậm chí Ung Sơn Kì Vương nổi tiếng bạo tàn, lúc này hạ thân cũng không khỏi lồ lộ sừng sững. Quả thật Anh Hùng khó qua ải Mỹ Nhân…
Chỉ có Lý Bí tâm tình vẫn như núi đá, trước mắt đều dửng dưng :
« Phi Mạnh An, ngươi nên bớt làm trò, đây là Chính Cung, ngươi làm vậy không sợ làm bẩn mắt quần thần hay sao ? Ngươi cho dù là chủ Tây Quận, nhưng nếu vì ham mê nữ sắc, dân chúng cũng sẽ sớm mà lầm than. Nam Thiên giao vào tay ngươi, sớm muộn cũng có ngày vì vậy mà sụp đổ ! »
« Hừ, Lý Bí, bớt nói nhiều đi ! Hôm nay có Tam Thập Tam Thiên Tướng của ta ở đây, ngươi không theo ta về Tây Quận cũng phải theo !! »
Phi Mạnh An cong hàng lông mày dữ tợn nói, Lý Bí khuôn mặt cũng trực như bốc lửa.
Ung Sơn Kì Vương trong nháy mắt tỉnh táo cũng dữ tợn quát lớn nói :
« Cấm Quân ! »
Lời Ung Sơn vừa phát ra, toàn bộ mấy trăm Cấm Quân lập tức giơ lên binh khí, đồng loạt hô to lao vào, vây quanh đám người Phi Mạnh An. Giáp binh trọng cung nhất loạt căng lên cương cứng, Ung Sơn cũng từ đâu rút ra trường kích rất lớn, nặng đến cả mấy trăm cân hung tợn lao lên đập xuống đầu Phi Mạnh An.
« Kì Vương sao lại vội vàng như vậy ? »
Giọng nói nữ nhân êm ái mê người thỏ thẻ bên tai Ung Sơn, một kích kia đập xuống đã bị bàn tay thon thả nhẹ nhàng gạt bay, còn có một chiếc lưỡi thơm tho khẽ liếm qua lỗ tai Ung Sơn, khiến Ung Sơn lập tức rùng mình, toàn thân lúc này tựa như không còn sức lực. Trọng kích cầm trong tay cũng chốc lát trở nên nặng nề, đường công kích đưa ra không còn chuẩn xác.
« Ngươi ! Ngươi đã làm gì ta, con tiện nhân ? »
Ung Sơn sợ hãi quát lớn, toàn thân giãy giụa nhưng phát hiện mình căn bản bây giờ cơ thể cũng không thể điều chỉnh.
Lý Bí phía xa nhìn thấy trường cảnh này cũng không khỏi than lớn một tiếng :
« Quả nhiên không tầm thường ! »
« Lạp lạp lạp… »
Lý Bí trong tay bỗng xuất hiện một cái trượng lớn dài đến hai mét, trên trượng có đính một cái Nhẫn màu xanh bằng ngọc thạch sáng chói, thi thoảng còn lóe lên một chữ Triệu bắn xuống toàn trường. Lý Bí tay trái cầm quyền trượng tỏa ra khí thế vương giả uy áp xuống, một tay vung lên một màn bột phấn đánh ra liên tục nhiều thủ ấn.
« Vụt vụt vụt !! »
Liên tiếp nhiều đạo thân ảnh từ không gian đột ngột xuất hiện, giáp binh nặng rất dày màu xám. Bộ giáp mỗi người mặc đều uy áp liễm liễm, đường vân cuồn cuộn, mặt giáp khắc đều là thượng cổ hung thú. Mặt giáp còn có đạo ánh sáng như bùa ấn tỏa ra vàng chói mắt ‘Nhân’.
Hàng ngàn đạo thân ảnh liên tiếp liên tiếp xuất hiện từ hư không, đánh xuống luồng không khí như muốn nghẹt thở.
« Ầm ầm ầm !! »
Tiếp tục sau những lần xuất hiện của giáp binh ‘Nhân’. Lần này một tiếng nổ lớn vang lên, chợt một Cự Giáp Tướng Quân mặc hắc giáp cũng xuất hiện, mắt ngọc mày ngài ‘Nghiêm Lam’ thống lĩnh.
Giọng nói vang lên sang sảng từ Cự Giáp Tướng Quân :
« Tín Sử Thánh Quân, đã có chuyện gì khiến ngài phải triệu tập Thánh Chiến Quân Đoàn ? »
Lý Bí vuốt vuốt chòm râu dài, khuôn mặt sắc lạnh, tay trái cầm quyền trượng lớn khua xuống phía dưới nói :
« Là hắn ! »
Quyền trượng theo hướng trỏ xuống phía Phi Mạnh An.
Phi Mạnh An theo cảm giác đã chảy toát mồ hôi sống lưng, ba mươi ba thân ảnh yểu điệu lúc này cũng khẽ run lên hoảng sợ.
« Nghiêm đại thống lĩnh, xin ngài giải thuật giúp Ung Sơn ! »
Ung Sơn Kì Vương cả người mềm nhũn nằm rạp dưới đất, lúc này kêu lên nói. Nghiêm Lam dương đôi mắt nhìn về phía Ung Sơn, tay đánh ra một đạo ánh sáng nhàn nhạt. Ung Sơn cả người như có dòng nước mát lạnh chảy qua, tứ chi bách mạch nhất thời trở nên hưng phấn sung túc. Cả người lại tràn trề sức lực, tựa như so với trước đây còn mạnh hơn rất nhiều.
« Nghiêm thống lĩnh, đa tạ ! »
Ung Sơn hưng phấn đứng lên, vội vàng cúi mình cảm tạ. Bắt đầu giơ lên trọng kích nặng nề, chĩa về phía Tam Thập Tam Thiên Tướng :
« Bọn tiện nữ, bọn loạn thần tặc tử, chính điện vương triều Nam Thiên các ngươi cũng dám làm loạn. Xem hôm nay ta lấy đầu các ngươi ! »
« Vù vù vù !! »
Trọng kích trên tay Ung Sơn Kì Vương lao đến như bão táp, hướng tới phía nữ nhân bên cạnh Phi Mạnh An, một trong Tam Thập Tam Thiên Tướng của Tây Quận.
Cự Giáp Tướng Quân Nghiêm Lam, một bên đứng nhíu mày đánh giá, phát hiện ba mươi ba người này quả thật có điểm gì đó không đúng, liền lớn giọng thốt lên :
« Không lẽ các ngươi cũng là cao thủ nội khí ?? »
Nói rồi Nghiêm Lam từ đầu quyền, đánh ra một màn sáng nhàn nhạt, có ý tứ thăm dò ba mươi ba người này.
« Hừ, ngươi thực quá coi thường tỉ muội chúng ta rồi, muốn dùng một chiêu nhỏ nhoi như vậy đối phó với đệ tử Âm Môn Kiếm Phái ? »
Một nữ tử trong ba mươi ba người cũng lanh lảnh giọng nói êm ái, quát lại về phía Nghiêm Lam. Màn sáng Nghiêm Lam đánh ra, chẳng mấy chốc bị đám người này hợp lại đẩy bay.
« Không thể nào ! Chẳng phải mười năm trước Tiên Giới đã đánh xuống Thiên Môn, tại sao các ngươi là nội khí cao thủ vẫn có thể ở đây ? »
Nghiêm Lam sửng sốt kêu lên, một chiêu kia hắn vừa đánh ra, uy lực tuy chỉ là thăm dò nhưng cũng không phải tầm thường. Bằng vào tất cả những người ở đây, cho dù là Thánh Chiến Binh, trúng một chiêu này không chết cũng phải trọng thương. Vậy mà ba mươi ba người này hợp lại, không biết đã làm ra loại trận pháp gì, cực lực hóa giải toàn bộ khiến hắn vô cùng hoảng sợ.
Ba mươi ba người này, không nghi ngờ gì, tất cả quả thực đều là cao thủ nội khí kì. Thậm chí còn không biết đã dùng bí pháp gì, đã có thể khiến cho nội khí toàn thân đều được ẩn giấu. Khiến cho Cự Giáp Tướng Quân Nghiêm Lam hắn không thể nhìn ra đây là người tu luyện nội khí, mà chỉ dám đoán định là thường nhân võ lâm cao thủ.
Thất thần trong chốc lát, Nghiêm Lam đã thanh tỉnh, lúc này sáng suốt đánh giá tình hình. Trước tiên phải đánh giá thực lực mấy người này, xem rốt cuộc bọn chúng đã đến cảnh giới gì. Tiếp theo mới có thể đưa ra đối sách giải quyết, Phi Mạnh An quả thực cũng không phải là người tầm thường. Không ngờ trong năm thế lực, gã lại là người duy nhất chiêu nạp được nội khí cao thủ, có thể thấy tâm cơ người này quả thực rất cao, là con người nguy hiểm, có khả năng ảnh hưởng đến cục diện thế bài Nam Thiên hiện tại.
« Thánh Chiến Quân Đoàn ! »
« Có !! »
« Lập tức triển khai Trận Pháp Triệu Gia !! »
« Rạp rạp rạp !! »
Cự Giáp Tướng Quân Nghiêm Lam vừa hạ lệnh, đã có loạt loạt binh khí được ném xuống mặt đất, lần lượt nhiều người bắt đầu tế xuất ra nhẫn thuật. Thánh Chiến Quân lúc này trong chính điện có đến mấy ngàn người, uy lực trận pháp tạo ra không cần phải nói cũng biết là hết sức khủng bố.
« Ầm ầm ầm !! »
Thiên không như vỡ nát, một hình trận pháp tinh vân đồ màu xanh nhanh chóng hiện lên, bao quanh thân ảnh ba mươi ba nữ nhân và đám người Phi Mạnh An ở trong.
Bên trong trận pháp tinh vân đồ, Phi Mạnh An hoảng loạn cũng hô lớn :
« Các ngươi còn làm gì vậy, không mau hình thành pháp trận đối chọi ? »
« Chủ công, trận pháp này thực sự quá lớn, trước hết cần phải dùng vài người để mồi trận, thì trận pháp của Âm Môn Kiếm Phái mới có thể khởi động !! »
« Bớt nói vòng vo, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì ? »
Mấy mươi thiếu nữ nghe đến đây sắc mặt đều hồng nhuận đê mê nói :
« Trận pháp của Âm Môn Kiếm Phái chúng tôi, trước hết cần phải có Cực Dương Chi Khí mới có thể khởi động ! »
« Biết rồi ! »
Phi Mạnh An sắc mặt lạnh lùng, bên cạnh có mấy tên bộ hạ đứng cạnh đã bị hắn dùng chân đạp bọn chúng về phía trước. Tức thì mấy tên thuộc hạ đó bị đám nữ nhân Âm Môn Kiếm Phái vây lấy, tóm gọn lột hết y phục, bắt đầu hướng tới hạ thân mấy tên thuộc hạ đó muốn giao hợp. Mấy người kia vô cùng hoảng sợ, biết kết quả tiếp theo của mình sẽ là gì, liền muốn chạy trốn, miệng còn không ngừng kêu tha mạng.
Bên cạnh Phi Mạnh An lúc này chỉ còn có gã quân sư vẫn đang hoảng sợ đứng cạnh, còn thầm cảm thấy may mắn mình không bị đẩy vào đám cuồng nữ của Âm Môn Kiếm Phái.
Mấy gã nam nhân bị đẩy vào giữa, bị ba mươi ba nữ nhân kia vây chặt, thay nhau hoan hợp. Bắt đầu dùng khí lực bóp kiệt lấy Cực Dương Chi Khí :
« A a a, chủ công, tha mạng, tha mạng… »
Không ngừng có tiếng la hét của mấy nam nhân kêu lên, thân mình mỗi người đều bưu hãn, trải qua mấy lượt liên tục bị nữ nhân Âm Môn Kiếm Phái vây lấy đã trở nên héo quắt. Thân thể mỗi người đều như bị hút cạn kiệt nước, chỉ còn lại là một cái xác khô, trong khi đó đám nữ nhân kia thì càng trở nên xinh đẹp gợi cảm, càng phun ra nhiều màn khí màu trắng, đối chọi lấy trận pháp khủng bố của Thánh Chiến quân đoàn bên ngoài ép vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.