Chương trước
Chương sau
Tiên Môn phủ do Lý Nam Đế dựng lên theo yêu cầu của Kim Nam để chiêu mộ nhân lực tu luyện giả, nhằm có đủ lực lượng giúp Kim Nam hắn thiết lập đạitrận tụ linh.

Đi đến trước cái phủ lớn ghi ba chữ ‘Tiên Môn phủ’ Kim Nam liền sinh ramột tia cảm khái. Lý Nam Đế này cũng thực biết chọn chỗ, ở quanh đâyThiên Địa Linh Khí đều rất dồi dào sung túc, không phải là do một cáitrận pháp nào hình thành cả mà là do tự nó khắc thế. Bên cạnh cửa còn có một tấm bảng lớn ghi bốn chữ ‘thắng địa tu chân’.

Bước vào đến trước cửa lớn một chút đang định tiến vào thì liền có haingười mặc y phục nho nhã đi ra từ tốn chặn đường Kim Nam nói :

« Thượng phủ Tiên Môn chỉ tiếp anh hùng khách quý đã có lời mời của đếquân bệ hạ, không biết vị huynh đài đây có giấy mời hay không… ».

Kim Nam liền cười xòa một cái nói « Tại hạ là không có, chỉ là vì Ô Diên thành không có chỗ nào đủ lớn để cho bọn tại hạ có thể cư ngụ, nay nghe người ta mách nước đến đây nên mới biết thượng phủ này có thể ở được ».

Hai người y phục nho nhã kia nghe thấy Kim Nam không có giấy mời, tháiđộ của bọn chúng liền khác hẳn, cũng không khom người nữa mà liền lạnhnhạt nói :

« Các ngươi ở thì cũng được thôi, chỉ có điều sẽ phải tốn chút ngân lượng ».

« Bao nhiêu ? ». Kim Nam vội hỏi.

“Năm lạng bạc một người”. Vốn hai người y phục nho nhã kia nghĩ nếu nóira cái giá này chắc chắn sẽ dọa cho người trước mặt này chạy mất dépnhưng thật không ngờ Kim Nam hắn nghe thấy vậy liền không ngần ngại lôira một cái túi lớn trong đó toàn là vàng thỏi,ước chừng cũng phải đếnnăm mươi lượng vàng. Sau đó Kim Nam mới cười nói tiếp:

“Không biết như vậy đã đủ chưa hai vị huynh đài ?”.

Hai người kia nhìn thấy túi tiền lớn như vậy sớm đã suýt ngất, trấn tĩnh một lúc nghĩ lại thấy kẻ này chắc là người có tiền, quả thực hào phóng. Nhưng hành động tiếp theo của Kim Nam khiến họ không phải chỉ suýt ngất nữa mà là ngất thực sự, họ vừa mời mừng rỡ gật đầu thì Kim Nam đã lêntiếng:

“Các vị huynh đệ, mau vào đi người ta đồng ý rồi…”.

Sau đó Kim Nam vui vẻ cười tiên phong đi vào trước tiên, một lát sau khi Kim Nam vừa gọi, một đám người trang phục công tử thư sinh đông đếnkhông thể đếm nổi tràn vào. Cái này đúng là dọa người a, huynh đệ củahắn làm gì mà đông đến như vậy cơ chứ, chỗ này ước chừng phải mấy nghìnngười. Hai người y phục nho nhã kia vỗn tưởng chiếm được chút lợi íchthấy màn này thì đã lập tức lăn ra ngất xỉu.

“Vu Đàn huynh, nghe nói lại có người mới đến, chúng ta mau đi bái phỏngđi ?”. Một thân nam tử râu rậm dáng người vô cùng bưu hãn bước vào mộtgian phòng nhỏ, đứng trước một người nam tử phong thái đạo mạo nói.

Người kia thấy vậy thì liền mừng rỡ nói:

“Lại có người mới đến, đi, chúng ta mau đi, ở đây lâu quá rồi ta đúng là buồn bực muốn chết”.

Kim Nam vừa mới an bài cho chúng huynh đệ Quân Đoàn Đen xong thì đã cómột đám người đến cái phòng lớn của hắn mà bái phỏng, thì ra không chỉcó hai người kia muốn gặp hắn mà nghe chừng tất cả người trong cái TiênMôn phủ này đều muốn gặp hắn.

“Tiểu đệ Triệu Can xin bái phỏng các vị anh hùng đây, xin hỏi các vị đến đây là có chuyện gì ?”.

Kim Nam không dám nói ra thân phận thật sự của mình, chỉ đành lấy mộtcái tên giả, nếu không rất có khả năng hắn sẽ bị phát hiện ra thân phậnthật của mình. Đám người kia nhìn Kim Nam một chút sau đó đánh giá:

“Ừm, thật không tồi, tuổi trẻ tài cao, trẻ như vậy mà đã được mời vàoTiên Môn phủ. Tiền đồ sau này có thể sẽ không thể nào ước chừng đượca…”. Một lão giả tiên phong đạo cốt bước lên đắc ý nói.

Kim Nam thấy màn này thì liền gượng cười nói:

“Các vị lão ca quả thực có chút hiểu nhầm, tiểu đệ là dùng tiền vào đây…”.

Đám người kia bọ dạng đang thưởng thức nghe thấy lời này của Kim Nam thì liền ngệt mặt ra không biết nói gì. Vẻ mặt của Kim Nam lại càng ngượngngùng hơn, lão giả vừa bước lên đánh giá Kim Nam cũng liền hấp tấp luixuống rời khỏi, lão cảm thấy xấu hổ vì lời nhận xét của mình. Đám ngườikia một lúc lâu sau không nói gì cũng lần lượt rời đi, Kim Nam vội nóivới theo:

“Các vị đi thong thả, tiểu đệ không tiễn…”. Kim Nam thấy cảnh này chínhlà bật cười một cái, cái này đúng là chuyện cười hiếm có. Cười một lúcthì Kim Nam mới bất chợt phát hiện ra, đám người kia tuy rời đi nhưngvẫn còn có một người ở lại. Người này vẫn nhìn Kim Nam từ đầu đến giờkhông nói câu gì, xem ra vẫn đang quan sát hắn.

Kim Nam thấy vậy liền bước tới hỏi:

“Vị huynh đài này là còn chuyện gì, hay là muốn thỉnh giáo võ công củađệ, đệ nói trước là đệ dùng tiền mới có thể vào đây ở đó nha”.

Người kia là một nam tử nho nhã đạo mạo, phía sau Kim Nam không ngờ rằng vẫn còn có một người khác râu rậm dáng vẻ hết sức bưu hãn. Kim Nam thầm giật mình, kể từ khi nào mà giác quan của hắn lại kém đến như vậy, thậm chí thần thức của hắn còn không cảm nhận được hai người này, hai ngườinày tuyệt đối là có thực lực hơn hắn rất nhiều, Kim Nam nhìn từ nãy giờmà vẫn chưa đoán ra được tu vi của họ.

Người kia đứng một lúc sau đó liền cười nói:

“Ta cảm thấy ngươi không tồi, ta thực sự cảm giác ngươi là không đơngiản, không thể là có lý do dùng tiền mới vào được đây, nói đi có phảingươi trêu đùa cái đám ngốc kia hay không ?”.

Nam tử râu rậm phía sau nghe thấy người phía trước kia nói vậy liền cười khà khà tỏ ý đồng thuận. Kim Nam vốn đã ngạc nhiên nay lại còn ngạcnhiên hơn, không ngờ hai người này có thể một phần nào đoán biết đượctâm tư của hắn. Liền thu lại dáng vẻ cười cợt, bước đến trước mặt haingười này trân thành mà nói:

“Hai vị quả thật là có mắt nhìn người, nhưng quả thật tôi đúng là dùngtiền mới có thể vào được đây, không biết hai vị có thể cho tiểu đệ đâybiết danh tính được không ?”.

Kim Nam cảm giác hai người này rất chân chất thật thà, là loại người cóthể kết giao được mới nghiêm túc như vậy. Người nam tử đạo mạo nho nhãphía trước liền chắp tay mỉm cười nói:

“Tại hạ là Nghiêm Lam, vị phía sau đây là huynh đệ Hùng Đạm, cứ gọi hắnlà Hùng điên cũng được, ha ha… Nhưng tại hạ quả thực không tin Triệu Can huynh là dùng tiền mới có thể vào được đây”.

“Nghiêm huynh,ta quả thực là nói thật, chẳng qua là có nguyên do màthôi… Ta còn một đám huynh đệ, vì họ quá đông mà chỗ ở ngoài thì khôngthể chứa đủ, nên đành phải vào đây thuê ở tạm, dù sao thì triều đìnhcũng không cấm”.

“Ra là vậy, Nghiêm Lam kia nghe thấy vậy thì liền thở hắt ra một cái.Kim Nam vốn còn tưởng Nghiêm Lam sau khi nghe thấy lời này thì lại giống đám người kia dời đi ngay. Nhưng thật không ngờ Nghiêm Lam và cái HùngĐạm kia còn tỏ ra hứng thú mà liền chọn một chỗ ngồi xuống tiếp tục hỏi:

“Ta cảm thấy đệ không đơn giản, có phải hay không đệ cũng là một người tu luyện nội khí”.

“Đúng vậy, đệ cũng tu luyện nội khí nhưng chỉ đạt đến mức tu vi nội khítầng hai thôi”. Kim Nam bây giờ đã sớm tin tưởng hai người này nên cũngkhông ngần ngại nói ra thực lực thật sự của mình. Nghiêm Lam sau khinghe thấy lời này của Kim Nam thì liền gật gù lẩm bẩm “quả là vậy”.

Kim Nam đến Tiên Môn phủ này cũng là để điều tra chút tin tức, hiện thấy Nghiêm Lam trước mặt đây thì liền giả vờ dò hỏi:

“Nghiêm huynh, đệ đến đây mới được ít hôm, không biết cái Tiên Môn phủnày có chức năng gì vậy, nếu không phải mất rất nhiều tiền mới có thểvào đây đệ còn thầm nghĩ nó là một cái nhà trọ lớn của Ô Diên thành chứ, nhưng ngay cả triều đình cũng rất coi trọng nơi này khiến đệ rất tòmò”.

Nghiêm Lam đang chăm chú nhìn Kim Nam, thấy Kim Nam hỏi vậy thì liền tỏra bất mãn trả lời giọng điệu nói với Kim Nam như một tiểu bối:

“Tiểu đệ quả thực là không biết ư, Nam Thiên Quốc cho chiêu mộ cư sĩ tu tiên để thiết lập đại trận tụ linh, ta là nghe thấy chuyện này mới muốn đến giúp chút sức mọn, hơn nữa khi đại trận tụ linh hoàn thành rồikhông chỉ Nam Thiên Quốc có lợi mà ta cũng là chiếm được lợi ích tuluyện. Nhưng ta đến đây đã mấy tháng rồi vẫn chưa thấy triều đình hànhđộng gì cả, hiện ta đang rất buồn bực, hỏi thì triều đình nói còn phảichờ cái quốc sư gì gì đó, ta định nếu mấy hôm nữa mà chưa hành động gìthì ta sẽ lập tức rời khỏi, dù sao ta cũng còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không thể cứ ở đây mãi được”.

Kim Nam nghe thấy lời này của Nghiêm Lam kia thì liền có chút ngạingùng, thì ra cái nguyên do Nghiêm Lam kia buồn bực chính là do hắn đãlâu không trở về. Vội vàng hướng cái Nghiêm Lam kia nói:

“Nghiêm huynh chớ có buồn bực, theo ta thấy triều đình khẳng định vài hôm nữa sẽ đưa ra hành động ngay thôi”.

“Cũng chỉ còn biết như vậy, tiểu đệ, nói chuyện vậy thôi, đệ vừa mới đến còn cần phải nghỉ ngơi. Ta xin cáo từ, hy vọng mấy hôm nữa có thể thấyđệ góp mặt giúp sức kiến tạo đại trận, đại trận này phải cần nhiều người hợp lại mới có thể thành được, ta đi đây”.

Nói rồi cái Nghiêm Lam và Hùng Đạm kia lập tức cúi mình sau đó chầm chậm rời đi. Kim Nam nhìn theo có chút tiếc nuối, hắn vẫn còn chưa có hỏiđược nhiều hai người này đã rời đi. Nhưng không sao, Kim Nam vẫn là rấthài lòng với kết quả điều tra của mình. Lý Nam Đế này cũng thật có bảnlĩnh, mời được nhiều người như vậy thoáng chốc đều là cao thủ nội khí.Thậm chí còn có ngay cả hai người Nghiêm Lam và Hùng Đạm này mà Kim Namcũng không thể nào nhìn ra tu vi của họ.

Ăn cơm tối xong thì Kim Nam cũng ghé qua chỗ mấy người Quân Đoàn Đen hỏi thăm chút ít, sau đó hắn lại trở về phòng chuẩn bị một chút rồi lập tức đi ngủ. Đã lâu rồi Kim Nam chưa được ngủ một giấc đã như vậy. Sáng sớmhôm sau hắn thức dậy cũng đã là mặt trời vừa ló dạng.

Kim Nam thay một bộ quần áo sạch đẹp mới, bước ra khỏi tiên môn phủ đi đến chỗ tấp nập đông người.

“vị đại huynh này có thể cho tại hạ biết, hoàng cung đại triều Nam Thiên Quốc ở đâu hay không, ta muốn đi qua nhìn ngắm một lát”.

“Ngươi là người mới đến”. Nam tử mặt sẹo kia thấy Kim Nam chặn mình lạihỏi cũng bất giác bật ngược một câu hỏi lại, sau đó mới giật nảy một cái nhận thức được người ta hỏi mình trước liền nói:

“À, hoàng cung cách đây khoảng chừng mấy chục dãy nhà, ngươi cứ đi về phía đông khắc thấy”.

Kim Nam nghe thấy vậy liền cúi mình nói một tiếng cảm tạ sau đó rời điluôn. Đi được một lát thì Kim Nam cũng đã tìm được cái hoàng cung kia.Hoàng cung này rộng lớn bề thế, to không kém gì hoàng cung của bắc quốc ở Kỳ Dương thành kia, thậm chí có phần còn muốn to lớn hơn.

Hai bên giáp sĩ đông đảo uy nghiêm, giáp phục sáng bóng chỉnh tề tạo ramột khung cảnh hết sức hùng vĩ, tôn lên thêm cho cái vẻ đẹp hoàng cunghiện tại. Vuốt lại vạt áo cho thật thẳng, Kim Nam bước đến trước cổngthành hoàng cung bình tĩnh đi vào.

Các cái Cấm Vệ Quân kia thấy có người tiến tới định bước lên chặn lạinhưng nhìn thấy người đến chính là Kim Nam liền vội vã lui lại. Ngườinày chính là quốc sư đương triều hôm qua đã cho bọn họ ăn quả đắng thìlàm sao họ có thể không nhớ rõ cơ chứ, Kim Nam vừa bước tới họ đã nhấtloạn quỳ một chân xuống dõng dạc hô:

“Tham kiến Triệu quốc sư…”.

Kim Nam khẽ gật đầu một cái vẫn bình thường mà bước vào, còn không quên nhìn quanh thưởng thức khối kiến trúc trước mắt này.

“Báo, Triệu quốc sư đã trở về, hiện đang tiến đến đại điện chờ ở ngoài..”.

Một thân Cấm Vệ Quân bước vào bẩm cáo, trong khi triều thần Lý Nam Đếđang nghị bàn chính sự quyết định một vài kết luận về nông nghiệp. LýNam Đế thấy vậy liền mừng rỡ nói:

“Mau, mau mời quốc sư vào, từ nay ngài ấy không cần phải xin phép đứng chờ, bổn đế đặc cách cho có thể tùy tiện đi vào”.

Chính sự nghị triều vì thế mà dừng lại. Triệu Kim Nam là ai cơ chứ, làkẻ mà trước đây chính Lý Nam Đế cũng phải mượn danh tiếng mà khởi binh,cái ngôi vua này cũng là người ta cho ông ta. Tần Hoài Công đông binhnhư vậy mà cái Quốc sư này chỉ dẫn có năm nghìn người đã xông thẳng vàodoanh trại dùng vài quyền đơn giản giết chết. Lý Nam Đế trước đây cònchưa biết thực lực của Kim Nam nên vẫn còn có thể nói chuyện bìnhthường, bây giờ biết thực lực của hắn rồi thậm chí còn sinh ra một chút e sợ tôn kính nữa. Sao ông ta có thể dám để cái người uy vọng kia đứngchờ lệnh mình ở ngoài.

“Thần, Triệu Kim Nam bái kiến đế quân bệ hạ…”. Kim Nam bước vào liền tức tốc quỳ một chân xuống dõng dạc nói. Kim Nam bình thường nói chuyệnriêng với Lý Nam Đế thì còn có thể không câu nệ. Thế nhưng đây đang làđại điện nghị sự, xung quanh còn vô số các quan đại thần nữa, Kim Namkhông thể không cho Lý Nam Đế chút uy vọng. Nếu hắn cứ cư xử như bìnhthường e là các cái bá quan này lại nghĩ Lý Nam Đế này là một ông vua bù nhìn mất.

Lý Nam Đế trước mặt người khác thì có thể tỏa ra uy áp đế vương, nhưngtrước mặt Kim Nam thì không dám vọng động liền vội vã cười nói:

“Quốc sư, không cần phải câu lệ, ngài mau đứng lên đi. Ta đúng là chôngmong ngài từng ngày, các cái cao thủ nội khí ta đã mời về được từ lâurồi chỉ chờ quốc sư ngài chỉ đạo, bây giờ thì tốt rồi, ngài đã trở vềhẳn là các công việc có thể hoàn thành”.

Kim Nam cũng gật đầu nói:

“Đúng vậy, cũng không thể để cho những người kia chờ lâu được, ngay ngày mai thần sẽ chính thức bắt đầu thiết lập đại trận tụ linh. Có lẽ saulần này ta sẽ rời Nam Thiên Quốc một thời gian, chắc cũng khá lâu mới có thể trở lại, ước chừng vài chục năm là ít”.

Lý Nam Đế nghe thấy lời này của Kim Nam thì liền sững người, vài chụcnăm. Đối với một cao thủ nội khí thì không đáng gì, nhưng đối với ngườithường như ông ta thì chắc chắn là đã già a, vài chục năm cũng có thểsống một kiếp người rồi còn đâu, có lẽ lúc đó ông ta cũng đã già chếtrồi ấy chứ. Bất tất lại sinh ra một tia thương cảm trong lòng, thậm chílà nuối tiếc với cái quốc sư này. Người ta đã giúp ông ta bao nhiều lâu, hiện giờ lại bỗng chốc rời đi khiến ông ta thấy có chút mất phươnghướng. Hít một hơi thật dài sau đó Lý Nam Đế liền nói:

“Quốc sư, ngài định đi thật sao”.

“Đúng vậy, ta sẽ đến biển cả theo đuổi đại đạo”.

Lý Nam Đế buồn bã gật đầu nói:

“Cũng tốt, trước khi ngài đi ta sẽ mở tiệc tiễn biệt, không biết sau này có thể gặp lại ngài hay không nhưng ta vẫn có một chút hy vọng”.

Thấy vị quốc sư này và đế quân nói chuyện như vậy, các đại thần cũngsinh ra buồn rười rượi. Không khí nghị sự ban nãy đã trở lên kém sôinổi, một lát sau thì Lý Nam Đế cũng hạ lệnh bãi triều, còn Kim Nam thìquay trở về Tiên Môn phủ chuẩn bị để ngày mai có thể bắt tay vào thiếtlập đại trận tụ linh kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.