Trân châu hà giáo, xoa thiêu tô, tiên trúc quyển, ngưu nhục hoàn tử (bò viên nấu)*…
Một bàn đầy điểm tâm mê chết người, nhân viên của quán lại mang lên thêm một ấm trà hoa lài đặc biệt thơm ngon.
May là ngày thường Sở Văn Hạnh ăn rất ít, thành ra một buổi sáng chưa có ăn gì hiện liền nhào đến bàn ăn ngấu nghiến.
Dương Khúc thay cậu châm trà.
Anh bỗng nhớ hồi còn học tiểu học. Lúc ấy trường học thống nhất mỗi học sinh đều có phần cơm đầy đủ dinh dưỡng giống nhau, vì phòng ngừa bọn nhỏ kén ăn, từ thứ hai cho đến thứ sáu thực đơn đều không hề lặp lại, nhưng trên khay đồ ăn vĩnh viễn đều có trứng cuộn rong biển.
Mỗi lần đến giờ cơm trưa, Sở Văn Hạnh giống như con chim sẻ mổ chỉ vài cái xuống cái khay thức ăn. Ban đầu Dương Khúc nghĩ do khẩu vị ăn uống của mỗi quốc gia khác nhau, cho nên cậu mới không quen.
Trong một buổi học sau giờ cơm trưa nào đó, Sở Văn Hạnh ốm yếu ghé nằm lên bàn.
Có lẽ loại chuyện này nếu phát sinh trên người các bạn học khác tuyệt đối là điều bình thường, nhưng mà đối với cái người mỗi tiết học cái lưng đều dựng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn kia —— Dương Khúc tuyệt đối không tin Sở Văn Hạnh dám ở trong lớp học ngủ gật.
Lần đầu tiên có ý tốt quan tâm, liền bị một câu “xen vào việc của người khác” của Sở Văn Hạnh cản lại.
Bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt, Dương Khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-mieu-ky/3218455/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.