Chương trước
Chương sau
Thường thường vào buổi sáng cuối tuần, bởi vì không bị áp lực thời gian, Hà Nghiên Luật đều mặc cho chính mình ngủ đến khi bụng đói kêu vang, ở tại giây cuối cùng chuẩn bị chết đói đến nơi mới giãy dụa đứng lên bổ sung năng lượng.

Tuy rằng trước kia đều là đói bụng đến vô lực trợn mắt mới chịu dậy, thì hôm nay lại có chút bất đồng, Hà Nghiên Luật cảm giác ở trên ngực mình có một một thứ gì đó đang kích thích…



Anh cố gắng mở to mắt, hoảng hốt nhìn thấy có một con mèo đen đang ngồi trên ngực anh.

Khi tỉnh lại anh luôn luôn bị tụt huyết áp, phải chăm chú nhìn một lúc lâu mới có thể thấy rõ ràng, đích thật là một con mèo đen, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ nửa lòng bàn tay, thân thể nho nhỏ, con ngươi lục sắc giống bảo thạch.

Hà Nghiên Luật cảm thấy nghi hoặc, cẩn thận giơ tay chạm vào lỗ tai mèo đen, con mèo nhỏ nhiệt tình cọ cọ, vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Hà Nghiên Luật.



Một cỗ cảm xúc vui sướng khó hiểu dâng lên, mắt Hà Nghiên Luật sáng rực, nhẹ nhàng ôm lấy nó, con mèo nhỏ thuận thế dùng đầu cọ vào tay anh.

Trước kia, Hà Nghiên Luật chưa bao giờ tiếp xúc gần với bất cứ con mèo nào như thế này. Lúc còn nhỏ, đối với loại động vật toàn thân đầy lông như con vật này là phi thường tò mò, nếu như nói, thích thân cận là một loại sở thích, như vậy, chính mình hẳn là rất thích mèo đi.

Nhưng mà mỗi lần còn chưa chờ anh tới gần, con mèo liền chạy mất. Phản ứng mẫn cảm cùng ánh mắt bị kinh hách làm cho Hà Nghiên Luật rất uể oải, loại hành động trực tiếp tránh né này, làm cho anh cảm thấy rất mất mác.

Vì thế, cái sở thích này dần dần bị phai nhạt đi một ít. Bất quá, tính cách vẫn như trước, vẫn rất tò mò. Vì sợ sẽ dọa mèo chạy, cho nên mỗi khi nhìn thấy, anh đều im lặng đứng nhìn trong chốc lát, sau đó lại rời đi.

Lúc này đây, là cảm giác chưa bao giờ có.

Đối phương ỷ lại tới gần, dịu ngoan cùng mềm mại, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể. Hóa ra mèo là động vật thần kỳ như vậy, mềm mềm, lại nho nhỏ.

“Mèo con…” Sợ thanh âm nặng của chính mình dọa đến đố phương, Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng gọi.

Mèo đen kia mở to đôi mắt bảo thạch, bỗng nhiên lên tiếng: “Ma ma ~ ”

(=_=) Hà Nghiên Luật nắm chân mèo run rẩy, ma ma? Không phải meo meo sao?

Anh hoài nghi mình nghe lầm, vì thể lại thử dụ con mèo lại kêu một lần nữa.

“Ma ma ~~” Mèo con vô cùng thân thiết cọ cọ, từ trong tay anh giãy đi ra, cách quần áo mà khẳng cắn Hà Nghiên Luật kêu lên: “Con đói…”

Hà Nghiên Luật hoảng sợ, con mèo kia muốn bắt lấy nhũ châu của mình mà cắn hút, dùng lực tránh né lại phát hiện xương sống cùng thắt lưng lại vô cùng đau đớn, giống như nửa người dưới đều bị tê liệt không thể nhúc nhích.

Anh há mồm muốn la, nhưng chỉ là rên rỉ kêu: “Ân…”

Con mèo con kia liếm vài cái, nâng đầu lên ủy khuất nói: “Không có sữa…”

Có… Mới là lạ! ! (=口=)

Hà Nghiên Luật cắn răng trừng nó, hận hận nói: “Tôi không phải là ma ma của nhóc!”

Mèo con lệch đầu, ngây thơ nói: “Là ma ma sinh con ra ra mà.”

Hà Nghiên Luật nghẹn họng nhìn trân trối: “Tôi là nam, không thể sinh!…”

Mèo con rất ủy khuất, quay đầu hướng người nằm bên cạnh Hà Nghiên Luật, nức nở nói: “Ba ba, ma ma nói con không phải do ma ma sinh ra… Meo ô…”

Hà Nghiên Luật quẫn bách nhìn theo tầm mắt của mèo con, phát hiện bên người mình còn có một ụ chăn nổi lên, vừa nghe thấy thanh âm của con mèo đen nhỏ liền nhô ra một cái đầu đầy lông đen, lỗ tai cũng đầy lông, con ngươi xanh biếc, ánh mắt rất có khí phách, cùng với Hà Nghiên Luật đối diện, Hà Nghiên Luật cả người run lên, chính là mèo đen!

Con mèo đen bự từ trong chăn xông tới, chậm rãi bước đến bên tai Hà Nghiên Luật, thấp giọng nói: “Luật… Lại sinh con cho tôi đi…”

Trong chớp mắt con mèo đen bên tai đã biến thành quái vật lớn, nặng nề đè lên người mình.

Mèo đen tà khí câu miệng, cúi đầu khẳng cắn xương quai xanh của chính mình…

Hà Nghiên Luật kinh tủng đến cả người chấn động —— đó là lỗ tai mèo của Diệp Dịch Hành!

(=皿=)

Nháy mắt bừng tỉnh, Hà Nghiên Luật đầu đầy mồ hôi mở to mắt, là… Mộng.

Hô—— hù chết anh.

Thở hắt một hơi, Hà Nghiên Luật bỗng nhiên cảm giác thân thể có chút bất đồng với ngày thường… Thắt lưng hảo mỏi!

Còn có cái bộ vị khó mở miệng kia, thật trướng, cái gì ở bên trong vậy…

Đột ngột, cả người bị gắt gao ôm vào trong ngực, một nửa trọng lượng của đối phương cơ hồ đều đặt lên vai phải anh, tay cũng đã muốn chết lặng đến không thể động đậy.

Hà Nghiên Luật khó nhịn phát ra một tiếng ngâm khẽ, nhíu nhíu mày muốn giãy, đối phương tựa hồ cảm giác được người trong ngực không an phận, dùng sức đem đối phương ấn trở lại vào ngực, đem luôn cả hạ thân vẫn chưa ly khai ra khỏi bộ vị kia hơi cọ cọ vài cái, dâng lên một trận điện giật đến tê dại…!

Thân thể bị kích thích khiến Hà Nghiên Luật nhớ lại chuyện tình hôm qua.

Bị Mạc Nghiên Trạch đem đến quán cà phê, ăn phải điểm tâm ngọt có tẩm rượu, lại đến chuyện Mạc Nghiên Trạch theo mình vào nhà, Tiểu Hắc không thấy…Sau, lại có Diệp Dịch Hành dùng thanh âm của Tiểu Hắc bỗng nhiên xuất hiện… Cho mình tắm rửa, đối với mình làm cái loại sự tình này… Còn bức mình gọi cậu là Lạc Mộc…

… Này, đều là thật sao?

Như vậy, cái thân thể đang ôm mình… là Lạc Mộc (=_=)?

Hà Nghiên Luật xấu hổ đếu toàn thân đều đỏ ửng, lắc lắc nửa người dưới muốn thoát khỏi khí quan của đối phương, nhưng mà theo nhịp điệu đong đưa của mình, vật kia của đối phương trong cơ thể dần dần cứng lên! Như là một con ác ma dần dần sống lại.

“Vận động” cả đêm, Diệp Dịch Hành cảm thấy như thế nào cũng đều không đủ, cũng đã quên mất lần cuối cùng là lần thứ mấy rồi, thẳng đến khi bên trong lẫn bên ngoài thân thể Hà Nghiên Luật đều bao trùm hương vị của cậu, đối phương cơ hồ cùng cậu dung cùng một chỗ, Diệp Dịch Hành mới buông tha.

Bất quá, buông tha chính là không cần tiếp tục trừu động nữa, nhưng là vẫn duy trì cái tư thế kia…

Cậu luyến tiếc rút ra… (= =)

Ngủ không được bao lâu, hiện tại lại bị người lấy phương thức này ra khiêu khích tới tỉnh, Diệp Dịch Hành mở to mắt, mông lung trong thấy tình nhân trong ngực đỏ mặt vặn vẹo, phần eo theo bản năng đĩnh sâu vào bên trong…

Hà Nghiên Luật kinh hô ra tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, cả đêm bị đè, thắt lưng của anh sớm đã bủn rủn, thanh quản cũng đã mệt nhọc. Nhưng mà, thân thể bị người hung hăng va chạm vẫn là có cảm giác, trước mắt anh tối sầm, đưa tay bấu lên cánh tay đối phương, cảm giác này thật đáng sợ…!

“Đủ, đủ rồi…” Hà Nghiên Luật cái mũi đau xót, phát giác hai mắt của mình cũng mở to đến lợi hại.

Ý thức chậm rãi thức tỉnh, Diệp Dịch Hành giờ phút này mới chân chính thanh tỉnh hoàn hồn, giật mình thoáng nhìn tình nhân khóc không ra nước mắt, trong lòng căng thẳng, chậm rũi lui ra khỏi thân thể đối phương.

Hà Nghiên Luật cắn môi cực lực nhẫn nại, nhưng vẫn là ngâm khẽ ra tiếng.

“Luật,” Diệp Dịch Hành cười nhìn anh, trong ánh mắt đều là dục vọng cùng si mê, “Sớm an.”



“…” Hà Nghiên Luật đáy lòng có chút khí, lại thổi không ra.

Anh oán giận đối phương tác cầu vô độ, càng khí lòng sợ hãi, tâm động, cho dù đối phương đối mình làm ra cái chuyện tình như vậy, anh vẫn là hưng phấn kích động, tim đập gia tốc…

Tựa như hiện tại Diệp Dịch Hành cười, đôi mắt rực rỡ như sao, thần thanh khí sảng, ngạo khí cùng ôn nhu không chút mâu thuẫn tinh tế hiển lộ trên mặt cậu…

Người trước mắt này, đều làm cho mình chú ý, tâm động, sùng bái, là người anh theo đuổi.

Giống như thái dương cao cao trên bầu trời, chính mình không thể chống đỡ sức hút ấy.

“Làm sao vậy? Không nhớ anh là ai ?”

Hà Nghiên Luật mở nửa mắt, trong ánh mắt mê mang, có chút sợ hãi lại mang chút tìm tòi nghiên cứu, hai trong mắt vừa không an phận đảo quanh, lại phảng phất oán giận cùng xấu hổ.

Diệp Dịch Hành đánh giá cao sự tự chủ của mình, cậu cầm lấy cổ tay Hà Nghiên Luật đặt ở bên giường, cúi đầu tinh tế hôn lên…

“Ngô…”

Hai cái lưỡi mềm mại ướt cùng nhau giao triền, Diệp Dịch Hành chiếm chủ đạo tuyệt đối.

Ân, tốt lắm, trong miệng vẫn lưu khí tức của chính mình, như vậy, mỗi sáng sớm đều hôn sâu một lần, làm cho đối phương nhớ kỹ, Hà Nghiên Luật là người của Diệp Dịch Hành.

Buông môi ra, Hà Nghiên Luật thở phì phò, mặt đỏ ửng, đôi môi thủy trạch hồng nhuận say lòng người.

Đầu óc của anh phản ứng rất chậm, giống như là cái CPU già cỗi cũ kỹ, tốc độ lưu chuyển cực kỳ chậm, thường thường bị treo máy, còn bị ngoại giới không ngừng kích thích cản trở, thí dụ như hôn sâu gì gì đó. Chờ đến mức mất kiên nhẫn, thực hận không thể tìm được cái nút nào để anh khởi động lại máy…

Bất quá cho dù như thế, máy móc vẫn là như trước lấy tốc độ kia giải toán.

Hà Nghiên Luật suy theo ngày đầu tiên nhặt được Tiểu Hắc bắt đầu hồi tưởng, đó là ở tại tiệc sinh nhật của Dương Khúc, mình không gặp được Diệp Dịch Hành, nhưng lại đem được Tiểu Hắc mang về nhà… Lại sau đó, Sở Văn Hạnh ngẫu nhiên nhắc tới, Tiểu Hắc là do Diệp Dịch Hành biến thân thành… Đến cái lần đầu tiên Tiểu Hắc biến thành người, không chịu cho mình nhìn thấy bộ dáng của nó, lại có thể nói chuyện… Lại buổi sáng ngày hôm qua, Tiểu Hắc hỏi mình, nếu biến thành bộ dáng Diệp Dịch Hành, có thích hay không…

“Diệp dịch hành…” Hà Nghiên Luật mở miệng, thanh âm nhu hoãn, phảng phất nỉ non.

Diệp Dịch Hành lên tiếng trả lời: “Ân…” Cậu rất vui vẻ, đối phương không có bởi vì uống rượu mà đem chuyện tình phát sinh ngày hôm qua phát sinh quên đi.

Hà Nghiên Luật bất an nói: “… Cậu là mèo tinh.” (= =)

(=皿=) “Anh không phải!” Diệp Dịch Hành phản bác.

Hà Nghiên Luật yên lặng nhìn cậu, câu nói kia của mình không phải là nghi vấn, mà là câu trần thuật.

Trước mắt tình thế có điểm quỷ dị, Diệp Dịch Hành bỗng nhiên có loại cảm giác cậu đang nói dối.

Nhưng mà bầu không khí cứng ngắc chưa tồn tại được bao lâu đã bị một trận chuông cửa dồn dập đánh gãy, thanh âm trực tiếp từ ngoài cửa đánh vào trong không gian của Diệp Dịch Hành cùng Hà Nghiên Luật rào rạc ——

“… Hà Nghiên Luật! Hà Nghiên Luật! ! Cậu ở nhà sao? ! Mở cửa nhanh! ! …”

Trời ạ, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh… Nhất là thằng bạn thân Sở Văn Hạnh! Nếu bị nhìn thấy, anh từ nay về sau sẽ còn mặt mũi nam nhân gì nữa!!

Hà Nghiên Luật sợ tới mức môi trắng bệch, thân thể không ngừng hướng vào tron chăn co rụt lại.

Diệp Dịch Hành khóe miệng run rẩy, lông đây cùng ái nhân đang tới thời khác ngã bài trọng yếu, Sở Văn Hạnh hỗn đản này cư nhiên đi ra phá đám!! (=皿=)

Bà xã của Dương Khúc luôn là âm hồn không tiêu tan a!

Thân thể của cậu vẫn còn trần truồng, hiện tại xoay người một cái xuống gường, tùy tay nắm lên cái áo choàng tắm ngày hôm qua giật ra khỏi người Hà Nghiên Luật, một bên nhảy xuống một bên làm bộ rời đi.

Lại không nghĩ tới bị Hà Nghiên Luật đưa tay nắm lấy tay áo, Diệp Dịch Hành nghiêng đầu, nhìn đôi môi run rẩy đáng thương của anh: “Không cần đi…”

Lời này nếu lọt vào tai của tình nhân chính xác là một câu thiêu đốt lòng người, thậm chí là kích thích tính dục chực chờ bộc phát.

Trơ mắt nhìn bộ dáng ái muội kia, Diệp Dịch Hành dĩ nhiên biết là bởi vì Hà Nghiên Luật da mặt mỏng… Bất quá ba chữ kia vẫn là làm cho bụng dưới của cậu nóng bất thường…

“Đừng lo lắng,” cậu nhéo nhéo tay Hà Nghiên Luật trấn an, tiện đà câu miệng tà tà cười nói: “Anh sao lại để cho người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại của em được a.”

Em như vậy, đương nhiên chỉ có thể để cho một mình anh xem.

Tim Hà Nghiên Luật đập mạnh một cái, bàn tay như bị điện giật thu hồi về, lui về ổ chăn.

Diệp Dịch Hành xuống lầu, tìm được điện thoại di động ngày hôm qua bị cậu ném lên ghế sa lon, sớm biết vì cái điện thoại này mà phải lên xuống lầu mấy lần, liền đem nó mang lên lầu luôn cho rồi.

Sở Văn Hạnh còn ở bên ngoài kêu gào. Diệp Dịch Hành vừa khởi động lại máy vừa ba bước thành một leo trở lại lên lầu, nương theo một trận tiếng chuông, ngay sau đó máy được kết nối…

Diệp Dịch Hành kinh ngạc mở to miệng, trên màn ảnh nhoáng lên một cái tên, dĩ nhiên là bút danh của cậu——

Lạc Mộc Tri Thu

Đây là một loại, sùng bái thuần túy đến cỡ nào a.

Diệp Dịch Hành giờ phút này hận không thể trở lại giường hung hăng giày vò đối phương thêm mấy lần nữa, lấy hành động của mình biểu đạt yêu thương.

Chính là…

Được rồi, còn nhiều thời gian mà.

Trở lại phòng ngủ, Hà Nghiên Luật đã đem toàn thân khóa lại trong chăn, chỉ lộ ra hai cái ánh mắt sâu như hồ nước, càng giống một con mèo đang chờ mong chủ nhân vuốt ve.

Diệp Dịch Hành đè xuống dãy số di động của Sở Văn Hạnh, ngồi vào mép giường, thân thể kề sát thân thể trong chăn của Hà Nghiên Luật. Cậu cười nhìn anh, cái chăn hơi hơi rớt ra khỏi người anh, đưa điện thoại lên tai đối phương: “Bảo cậu ta đi về đi.”

Tim Hà Nghiên Luật phù phù phù phù khiêu, trơ mặt nhìn tay Diệp Dịch Hành chụp lên đầu mình, ôn nhu vuốt ve, bên tai là tiếng điện thoại đang kết nối: [ tích… Tích… ]

Diệp Dịch Hành nhíu nhíu mày, trán Hà Nghiên Luật, độ ấm tựa hồ không đúng lắm.

“Cậu ta tắt rồi.” Hà Nghiên Luật nghiêm mặt nói.

Anh biết, Sở Văn Hạnh là một gia hỏa keo kiệt, hơn nữa, còn nhai tí tất báo (đại khái chính là ngươi trừng ta, ta trừng lại)…

Nói xong, di động bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, Hà Nghiên Luật mở tin nhắn, mặt càng thêm đen.

Anh còn biết, trực giác của Sở Văn Hạnh từ trước đến nay đều đúng đến mức khiến người ta sợ hãi.

Diệp Dịch Hành nhanh tay lấy điện thoại ra khỏi tay đối phương, bật nghe——

[Cậu cứ ở trong nhà đi! Tớ muốn xem cậu rốt cuộc đang muốn chơi cái trò gì, hắc hắc! Mở cửa nhanh, nếu không mở, tớ tự mình vào a!]

(=皿=)”Cậu ta có chìa khóa nhà em?”

Nhìn Hà Nghiên Luật nháy mắt gật đầu, Diệp Dịch Hành hoàn toàn phát điên, “Em cư nhiên đem chìa khóa nhà giao cho cậu ta!”

“Cậu ta là bạn của tôi.” Hà Nghiên Luật nhìn bộ dáng bạo phát của Diệp Dịch Hành, hoang mang nhìn xung quanh: “Chúng ta nên làm cái gì bây giờ… Mau trốn đi…”

Diệp Dịch Hành nguyên bản còn đang ghen đã bị phản ứng trắng trợn của Hà Nghiên Luật chọc cho thiếu chút nữa phì cười: “Chúng ta là gian phu dâm phụ sao? Vì cái gì phải trốn?” Thật giống hai người bọn họ bị Sở Văn Hạnh bắt gian tại trận a!

Hà Nghiên Luật kích động, sợ Sở Văn Hạnh giây tiếp theo liền xông vào, cậu ta là người duy nhất biết mình để ý Lạc Mộc Tri Thu, Diệp Dịch Hành lại là Lạc Mộc.

Hai người lúc nói giỡn cũng hay lôi người đối phương thích ra chế nhạo lẫn nhau, Sở Văn Hạnh thường thường sẽ nói đến Diệp Dịch Hành, đều khiến cho Hà Nghiên Luật cảm thấy xấu hổ.

Kỳ thật từ ngoài phân tích thì cũng không xem như xấu hổ, mà là một loại cảm xúc nhăn nhó đến Hà Nghiên Luật cũng không biết diễn tả.

Nếu để cho Sở Văn Hạnh nhìn thấy bộ dáng này của anh, về sau còn không biết sẽ trở thành chuyện cười gì nữa!

Là ai nói, bạn tốt nhất, cùng là loại người độc nhất.

Hà Nghiên Luật lo lắng, lại nghe Diệp Dịch Hành bình tĩnh nói: “Để cho cậu ta nhìn thấy cũng không có gì, dù sao, chúng ta ở cùng một chỗ cũng lâu rồi…”

—————————-

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.