Chương trước
Chương sau
   Buổi sáng nói chuyện điện thoại với Dương Khúc xong, Diệp Dịch Hành liền cảm thấy chán nản.

Lên mạng đánh bài trong chốc lát, lại cảm thấy không có hứng, đi tìm phim xem, xem đến mười phút, thiếu chút nữa đã ngủ gục, vì thế đơn giản nhào lên giường, đưa cái chân trước ngắn ngủn túm lấy chăn của Hà Nghiên Luật, giường thật mềm nha, trên chăn còn có mùi của Hà Nghiên Luật nữa…



Diệp Dịch Hành nghĩ tới ba ba cậu, vốn tính ngủ một chút, không ngờ lại ngủ đến quá trưa.

Hai chân trước đặt trước thân, đầu đè thấp xuống bả vai, liều mạng ưỡn về phía sau mân mê cái mông, kéo dài thân thể ra, đây chính là động tác duỗi thắt lưng của mèo—— Diệp Dịch Hành làm cái duỗi lưng, run run lông toàn thân, ánh nắng buổi trưa thẳng tắp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên giường, thân mình được mặt trời chiếu đến ấm áp.

Dùng móng vuốt gãi gãi mặt, Diệp Dịch Hành chạy xuống lầu kiếm ăn, dạo qua một vòng, ăn chút nhục tùng bính* ở trên bàn, lại phóng lên ghế salon xem tiểu thuyết Hà Nghiên Luật đặt ở trên đó.

Thời gian trôi qua thực chậm, thực thực chậm, Diệp Dịch Hành cảm giác có thể nghe thấy tiếng “răng rắc răng rắc” rất nhỏ của kim chỉ giây đồng hồ chuyển động, giống như đang thôi miên cậu, nheo đôi mắt xanh biếc lại, hiện tại đây chính là tư thế mèo buồn ngủ.

Cậu nhìn lên tường, Hà Nghiên Luật như thế nào vẫn chưa có về a….

Được rồi, dù sao ngồi chờ cũng không có chuyện gì làm, không bằng lại ngủ một giấc. Diệp Dịch Hành dùng cái chân đẩy cuốn sách ra, bổ nhào vào người Đại Bạch (con thỏ bông – tỷ tỷ anh Hành =_=)  coi như gối ôm rồi ngủ…

Lúc Hà Nghiên Luật xuất hiện, chính là lúc con mèo tinh nhỏ của anh đang ngủ ngon lành.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân Hà Nghiên Luật từ xa xa truyền tới, Diệp Dịch Hành nháy mắt liền thanh tỉnh, ba ba đã về rồi a!!

Ngay sau đó cậu nghe thấy tiếng Hà Nghiên Luật lấy chìa khóa mở cửa….

Mèo đen chớp mắt một cái, cánh cửa vừa mới mở ra liền dùng tốc độ sét đánh trốn sau lưng Đại Bạch.

“Tiểu Hắc, tôi về rồi a!” Hà Nghiên Luật mở cửa, đối diện với phòng khách không một bóng mèo hô một tiếng.

Không có tiếng trả lời… Anh nhíu mày, sao lại thế này, Tiểu Hắc đâu?

Bình thường đều có bóng đen lập tức nhảy bổ lên người anh, hoặc là đang nằm trên ghế salon vừa mới tỉnh lại, ánh mắt màu lục sâu thẳm nhìn anh làm nũng “Muốn ôm một cái, anh tới ôm tôi, tôi lười nhảy” linh tinh gì đó.

Đúng vậy, ngay từ đều Tiểu Hắc đều chủ động vồ tới, sau đó, cậu còn bảo chính mình phải chủ động đi ôm cậu, có đôi khi còn oán giận “Về nhà muộn, tôi thật nhàm chán…”.

Tầm mắt Hà Nghiên Luật chuyển động về phía sô pha, ý đồ tìm kiếm bóng dáng mèo đen. Tim của anh phác phác nhảy loạn, một giây đồng hồ anh không thấy Tiểu Hắc, liền cảm thấy sợ hãi.

Vì cái gì lại có cảm giác này? Từ nhỏ đến lớn chưa từng hy vọng xa vời ngay khi anh vừa mở cửa sẽ có một người đang chờ đợi anh. Chỉ có mười ngày ngắn ngủi, chính mình liền đã có thói quen với sự tồn tại của mèo đen này sao? Có thể hay không một ngày kia, Tiểu Hắc cảm thấy chính mình thật ngốc , thật chán, liền chạy mất?

Hà Nghiên Luật nghĩ nghĩ, cảm giác hốc mắt ê ẩm, tâm loạn như ma. Anh cẩn thận buông túi xách, thở mạnh cũng không dám thở, giống như chỉ cần động mạnh một chút sẽ đen linh hồn mèo đen dọa bay.

“Tiểu Hắc…?” Anh lại nhẹ nhàng kêu một tiếng, ngữ điệu lộ vẻ lo lắng cùng khẩn trương.



A… Có cái đuôi dài màu đen kìa! (= =) (trốn sao giỏi vậy anh? Lòi đuôi kìa…)

Nhìn ra phía sau Đại Bạch, con thỏ được tặng lúc sinh nhật, Hà Nghiên Luật nhất thời dở khóc dở cười.

“Hắc hắc hắc…”

Đuôi mèo đen phe phẩy nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái, còn cho mình là thần không biết quỷ không hay nữa chứ!

Diệp Dịch Hành chờ đến mất kiên nhẫn, định thò đầu ra xem xét tình hình, chợt nghe ba ba cậu âm hiểm cười!

Kỳ thật rõ ràng là chính cậu có tật giật mình, lúc bất an liền phe phẩy cái đuôi, dĩ nhiên là lòi!

Hà Nghiên Luật chậm rãi tới gần, Diệp Dịch Hành càng ngày càng khẩn trương, lông toàn thân đều dựng thẳng đứng, sẽ không bị phát hiện đi…!

“Tiểu Hắc…” Đôi mắt Hà Nghiên Luật cong lên, ngây ngốc bật cười.

Diệp Dịch Hành đem đuôi thu trở về, động cũng không dám động.

Hà Nghiên Luật bắt lấy thỏ bông ném ra ngoài, lạnh lùng nói với mèo đen trốn trong góc phòng: “Còn trốn!!”



(= =) “Ba! Đó là con gái anh a!… A!” Đuôi bị Hà Nghiên Luật tóm lại, ngay lập tức bị Hà Nghiên Luật ôm lấy toàn thân, Diệp Dịch Hành ồn ào: “Chị sẽ khóc a, anh không thể đối với chị như vậy! … Ngao!”

Lỗ tai mèo bị nhéo đến tàn nhẫn, Hà Nghiên Luật nói: “Lo cho mình trước đi! Vì cái gì trốn?”

Diệp Dịch Hành giở trò: “Tôi không có!”

“Còn dám nói dối! Treo chuông!” Hà Nghiên Luật nổi giận đùng đùng túm lấy mèo đen đi tìm chuông.

Diệp Dịch Hành chắp hai chân trước lại cầu xin tha thứ: “Được rồi được rồi! Tôi chỉ muốn nhìn thử phản ứng của anh thôi mà…”

“Phản ứng gì?”

“Ba ba nếu tìm không thấy tôi… Sẽ có phản ứng gì…” Diệp Dịch Hành nháy mắt nói.

Hà Nghiên Luật nghe xong cái mũi đau xót: “Treo chuông!”

(=皿=)Ông đây là ăn ngay nói thật nha! “Anh xấu!” Diệp Dịch Hành bất mãn kêu lên, chớp mắt nhìn thấy biểu tình muốn khóc của Hà Nghiên Luật, cậu liền an tĩnh lại.

“Uy, anh làm sao vậy a…” Diệp Dịch Hành vươn chân chạm vào Hà Nghiên Luật, cố gắng áp chế tim đang gia tốc đập không ngừng. Chẳng lẽ không thấy mình, Hà Nghiên Luật mới có phản ứng này sao… Không phải đâu!

Uy uy mày đi chết đi nha! Anh ta khẩn trương, khó chịu, không vui rồi đó!! Mày vừa lòng chưa?

“Được rồi, treo chuông…” Diệp Dịch Hành biết điều không ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn hạ cái đuôi xuống, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên tay Hà Nghiên Luật lấy lòng.

“Treo ba ngày.” Hà Nghiên Luật còn nói.

(=皿=) “… Hai ngày!” Cậu cò kè mặc cả, thật sự không thích treo hai cái món đồ chơi suốt ngày kêu đinh đinh đang đang trên cổ a! Có thể đeo ít ngày bao nhiêu thì hay bấy nhiêu!

Hà Nghiên Luật cắn môi không nói chuyện, ôm lấy mèo đen, biểu tình ra vẻ trấn định, lông mi run rẩy cùng hốc mắt ửng đỏ lại tiết lộ tâm tình của anh.

Diệp Dịch Hành lập tức mềm lòng: “… Được rồi ba ngày…”

Đừng có nghĩ ông đây hiện tại nghe lời, cái gì cũng theo anh! Không chơi chiến lược lâu dài thì như thế nào bắt được cá lớn! Đợi ông đây biến trở lại thành người… Hanh hanh!

Cậu trong lòng nhỏ mọn tính toán, đồng thời nhìn thấy Hà Nghiên Luật vì mình mà khẩn trương lại mừng thầm không thôi.

“Tôi dọa anh rồi.” Diệp Dịch Hành nhẹ giọng nói.

Hà Nghiên Luật rất muốn nói, [Cậu về sau đừng dọa tôi nữa, tôi khó chịu], thế nhưng khi đến bên miệng, lại dừng lại, tựa hồ cảm thấy nói như vậy rất mất mặt, vì thể không ngừng vuốt ve lưng mèo đen tìm cảm giác an toàn.

Diệp Dịch Hành đem đần dán lên ngực Hà Nghiên Luật, liều mạng cọ, vừa nói: “Ba ba, nếu tôi không phải mèo, anh vẫn sẽ để ý đến tôi sao?”

Hà Nghiên Luật ngừng vuốt ve mèo một chút, nói: “Sẽ.”

Diệp Dịch Hành nằm trong lòng Hà Nghiên Luật cười trộm.

Đang muốn đi tắm rửa, chợt chuông cửa kêu lên, Hà Nghiên Luật cả kinh nói: “Ai? Sở Văn Hạnh sao?”

Diệp Dịch Hành vểnh tai nói: “Mau mau! Đem tôi ôm đi ra ngoài, cơm đến đấy!”



Hà Nghiên Luật ôm mèo đen, đến trước cửa hỏi một câu: “Gọi cơm lúc nào? Trước khi tôi về à?”

“Tối hôm qua tôi đã đặt cơm cho mấy ngày rồi, cứ tới giờ này thì sẽ đưa đến!”

“Nga nga! Hư… Nên câm miệng !” Hà Nghiên Luật mang theo mèo, khẩn trương hề hề mở cửa, lập tức thay một bộ dáng bình tĩnh.

Từ lần đầu tiên ăn cơm của nhà hàng yêu mèo, Diệp Dịch Hành cùng Hà Nghiên Luật trở thành khách quen của bọn họ, nếu không có gì phát sinh thì đồ ăn mỗi ngày đều có người đưa tới, Diệp Dịch Hành quyết tâm phải ăn hết mấy món cá trong thực đơn!

Kỳ quái chính là, nhà hàng kia hình như mỗi ngày đều đổi một người giao cơm thì phải.

Trong vòng một tuần, vừa mới bắt đầu là nam, sau này là nữ, mỗi lần đối phương nhìn thấy Hà Nghiên Luật ôm cậu, Diệp Dịch Hành liền tổng cảm thấy được mấy người đó đều cười đến quỷ dị.

Con trai thường chỉ tò mò hỏi chút vấn đề đơn giản như “Mèo của anh đẹp trai anh tên gọi là gì a, mèo của anh đẹp trai anh nuôi bao nhiêu năm rồi, anh đẹp trai anh và mèo của anh tình cảm thật tốt a”…

Này đó đều không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là lúc Hà Nghiên Luật trả tiền, một vài người con gái nhìn thấy lông màu đen mềm mại tỏa sáng của cậu, cư nhiên đưa tay sờ sờ!

Vì thế, một người một mèo bắt đầu khó chịu .

Hà Nghiên Luật đem Tiểu Hắc ôm thật chặt, Diệp Dịch Hành cũng lộ ra vẻ mặt hung hãn.

Nếu không phải nhà hàng này làm đồ ăn ngon, cậu mới sẽ không giống như cho người ta xem cậu như xem xiếc khỉ, không phải mỗi đêm đều biểu diễn một lần nha!

Hôm nay lại càng khoa trương hơn! Hà Nghiên Luật vừa mở cửa ra, liền nhìn đến nữ nhân viên đưa cơm ghé vào cửa nhà anh nghe lén! Cửa vừa mở ra, đối phương thiếu chút nữa ngã nhào vào trong.

Cô vừa thấy khách hàng đi ra, liền lập tức thu hồi vẻ mặt chê cười, điều chỉnh tốt tư thế.

Hà Nghiên Luật và mèo của anh hiển nhiên đã thành khách hàng nổi tiếng của nhà hàng yêu mèo rồi!

Nhân viên đưa cơm lần đầu tiên kia sau khi trở về liền lập tức khen ngợi: “Ai nha vừa rồi mèo của vị tiểu ca kia thực đẹp trai a!”

Người trực điện thoại hiếu kì nói: “Người gọi cơm bộ dáng như thế nào? Thanh âm rất có từ tính nga! Bộ dạng đẹp trai không?”

“Đẹp trai… Nói như thế nào cũng không thể dùng từ đẹp trai để hình dung được, vị tiểu ca kia rất có khí chất của thư sinh, bộ dạng rất tốt…” Một đám con gái làm công lập tức vây xung quanh, kích động mở hội nghị bàn tròn.

Ngày hôm sau thay đổi người giao cơm, lại trở về chứng minh: “Quả nhiên đúng vậy a! Đôi mắt của con mèo nhà anh ta thực sự rất có thần thái linh quang! Khí chất thật tốt! Có thể đến Hollywood đóng phim nha!”

Ngày thứ ba—— “Quả nhiên hạng người như thế nào thì nuôi cái dạng mèo như thế đó a! Ai! Hôm nay khách hàng kia nở nụ cười với tôi, tôi thiếu chút nữa nhìn ngây người…. Ai nha nha nha mất mặt a! Một người con trai cười với anh đây một cái thôi, cư nhiên lại nhìn đến sửng sốt…”

Ngày thứ tư ngày thứ năm ngày thứ sáu…

Mỹ nam tử cùng minh tinh mèo đen liền lập tức thành đề tài chính của nhà hàng yêu mèo! Mỗi buổi tối đều có người tranh tiên khủng hậu (aka tranh giành) đưa cơm cho Hà Nghiên Luật và Diệp Dịch Hành.

Điện thoại viên khó chịu, vì cái gì cô chỉ được nghe âm thanh mà không thể nhìn thấy tiểu ca với con mèo của anh ta a! Cô cũng muốn nhìn thấy một người một mèo lư sơn chân diện mục* trong truyền thuyết a!

*lư sơn chân diện mục: tận mắt chứng kiến hay nhìn thấy

Vì thế, điện thoại viên tiểu thư hôm nay xuất động …

Cô đứng ở cửa, kích động nói: “Kính đã lâu kính đã lâu!”

Hà Nghiên Luật buồn bực: “Ân?”

Cô cười nói: “Anh mỗi lần gọi cơm đều là do tôi đón điện thoại nga!”

Diệp Dịch Hành vừa nghe đã gãi lông, cảnh giác túm lấy tay áo Hà Nghiên Luật.

“Đừng làm rộn.” Hà Nghiên Luật vỗ vỗ đầu mèo đen, lại ngẩng đầu lên hỏi người đưa cơm ở trước mặt, “Nga… Thật không? Ngượng ngùng, tôi không có nghe ra.”

“A…” Điện thoại viên buồn bực , thanh âm này, không phải thanh âm của anh đẹp trai kia a…

Bởi vì ở trong quán nghe tương đối nhiều, phải nhớ rất nhiều khách hàng, cho nên điện thoại viên tiểu thư đối với thanh âm người khác đặc biệt mẫn cảm. Thanh âm của vị suất ca kia trong điện thoại mặc dù có điểm nhẹ, nhưng cũng là loại âm điệu đê mị của thiếu niên lại có chút khí khái của đàn ông thành thục, âm cuối nhấn cao, đặc biệt có lực hấp dẫn. Thế nhưng vị suất ca trước mắt này thanh âm cũng chỉ là loại ôn hòa nhẹ nhàng, tuy nghe rất được, nhưng đích thực là hai loại thanh tuyến bất đồng…Vừa rồi dán tại cửa, cô mơ hồ nghe được trong phòng có người đối thoại, lẽ nào, người con trai trong điện thoại không phải là người ở trước mặt này?

Cô không dám nhiều chuyện nhiều hơn nữa, bởi vì Hà Nghiên Luật đã chờ đến mất kiên nhẫn rồi.

Anh lạnh lùng mở miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Nữ nhân viên đưa cơm mau lẹ nói: “Ba mươi lăm. Ông chủ của chúng tôi nói, cho các anh ưu đãi đặc biệt, kể từ hôm nay giảm 30%!”

Hà Nghiên Luật vừa nghe liền nở nụ cười rạng rỡ! Mèo đen nháy mắt hai mắt liền tỏa sáng!

Nữ nhân viên đưa cơm cảm thấy một người một mèo trước mắt nhất thời phát ra vạn đạo kim quang! Cô thu tiền đem trở về quán, dọc đường đi còn mang theo cái mặt cười ngu, tới giờ tan tầm cũng còn chưa có khôi phục lại…

***

Hai người ăn cơm, tắm rửa xong, Hà Nghiên Luật ôm mèo đen tới trước máy tính: “Ba ba hôm nay nhất định phải bắt đầu làm việc! Viết văn viết văn! Nếu không viết về sau hai chúng ta sẽ không có tiền ăn cơm!”

Hà Nghiên Luật mở chuyên mục của mình, một rừng công kích anh đến thảm hại, còn có mấy người thúc giục anh viết truyện tiếp.

“Đều là lỗi của Tiểu Hắc! Mấy ngày nay toàn lo chơi với cậu…” Anh che mắt nói: “Tôi không dám nhìn.”

Diệp Dịch Hành bình tĩnh nói: “Không có việc gì, Lạc Mộc bị công kích so với anh càng thảm hơn!”

Ban ngày Hà Nghiên Luật đi học, Diệp Dịch Hành đã lén lút lên chuyên mục của mình nhìn thoáng qua, quả thực vô cùng thê thảm a! Độc giả kích động thậm chí trực tiếp mắng to Lạc Mộc Tri Thu lừa dối cha sẽ là thái giám, có mặt trên không có mặt dưới! Phía bên kia bảo vệ cho cậu bắt đầu phản bác nói tác giả cũng có việc riêng, chờ đến thiên hoang địa lão cũng chờ… Hai bên chửi mắng nhau đến khí thế ngất trời!

Diệp Dịch Hành đóng trang web lại, tự kỷ ám thị tự an ủi mình: cậu cái gì cũng đều không có thấy a… (= =)

Nói thật, Diệp Dịch Hành rất ít xem bình luận trả lời gì đó của độc giả, quan niệm sáng tác của cậu rất truyền thống, tiểu thuyết viết tốt, tự nhiên sẽ cấu tư vi chủ, cậu chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác.

Bạn nói cái gì thúc đẩy cậu tiến về phía trước? Danh lợi? Đương nhiên không phải.

Động lực của Lạc Mộc chính là phải xếp hạng cao hơn Chi Ngôn a! Giống như việc thăng cấp trong game, thời điểm được mọi người công nhận thực lực liền có một cỗ khoái cảm khó nói, giống như lực công kích cùng lực phòng ngự của bản thân không ngừng tăng lên đều vì được trang bị vũ khí nâng cấp, chỉ cần nâng cấp cao hơn Chi Ngôn, liền có thể thắng anh!

Loại cảm giác này đặc biệt thích thú!

Hà Nghiên Luật bỏ tay xuống, hiếu kỳ hỏi: “Có bao nhiêu thảm?”

Diệp Dịch Hành nói: “Cực kỳ bi thảm.”

Thảm đến ông đây cũng bắt đầu do dự, muốn hay không biến trở về người, đổi một cái tiểu hào tiếp tục viết…

“Đi xem.” Hà Nghiên Luật vẻ mặt hưng phấn mà nói, “… Tìm chút an ủi.”

(=皿=)Hà Nghiên Luật! ! Ông đây thật muốn xuất trảo ra cào chết anh a! !

Diệp Dịch Hành trừng trừng mắt, lại chỉ có thể làm bộ như hoàn toàn không biết Lạc Mộc Tri Thu.

Hà Nghiên Luật mở chuyên mục Lạc Mộc Tri Thu, sợ hãi than: “Oa…!”

Diệp Dịch Hành yên lặng địa vươn chân che hai mắt của mình.

“Nháo đến nóng quá luôn nga…” Hà Nghiên Luật đông nhìn tây nhìn, con chuột dời đến dời đi, ánh mắt trừng đến giống như hai cái cồng chiên, sáng ngời hữu thần!

“Tiểu Hắc, xem này, có người công kích Lạc Mộc nga!”

Diệp Dịch Hành trong lòng khó chịu, cậu tối không nghĩ đến bị Hà Nghiên Luật nhìn đến mặt không tốt của mình, hiện tại bất đắc dĩ, chỉ nói: “Không có biện pháp a, ai bảo anh bỏ rơi ‘thần tượng’ anh…”

“Tôi cũng muốn gây chiến!” Hà Nghiên Luật nắm chặt con chuột, tựa hồ như đang chọn bình luận nào đó cùng người khác triển khai thảo luận, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

“Aha?”

“Bởi vì ba ba là fan trung thành của Lạc Mộc mà!” Hà Nghiên Luật nói xong, liền đăng ký một cái nick bắt đầu cãi lộn…

Diệp Dịch Hành phe phẩy đuôi, mặt ngoài đều ra vẻ tự nhiên. Kỳ thật nội tâm đã bắt đầu nổi sóng, giống như là có pháo bông nở rộ trong lòng, hận không thể nhào lên người Hà Nghiên Luật cùng lăn vài vòng.

Ni mã cái fan bự này có phải rất sáng chói rất cường hãn không a! Đối thủ luôn cạnh tranh từ trước tới nay lại đột nhiên thành fan của mình! Cậu hẳn là không nằm mơ đi! Ai tới lay cậu tỉnh đi a!! A ha ha ha ha!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.