Kang Dae nằm trên giường không thể ngủ nổi, nhắc tới cái tên Tae Yang là trong đầu anh lại như muốn nổ tung. Nhưng anh chắc chắn rằng người kia không phải người mà mình tìm kiếm và càng không thể khiến anh có chút gì gọi là rung động…
Hôm nay anh và cậu ta gặp lại nhau, cậu ta cứ bám víu lấy anh, Kang Dae vô cùng khó chịu mà đẩy cậu ta ra:
- Bỏ tay ra khỏi người tôi, đừng cố giả vờ như thể cậu thực sự là cậu ấy nữa. Tôi chán ghét với cái diễn xuất tồi tệ của cậu rồi
- Anh nói gì vậy? Em là Tae Yang mà, em không cố giả vờ là ai hết
- Làm cách nào để tôi tin? Cậu nghĩ có thể qua mắt tôi à? Tôi đâu phải kẻ ngốc
Cậu ta mếu máo rồi liên tục lắc đầu:
- Không, là em mà, sao anh lại không tin?
- Cậu hỏi tôi có thích cây hoa đào trước nhà hay không đúng không?
Cậu ta do dự rồi nhẹ nhàng gật đầu. Anh cười trừ rồi nhìn cậu ta:
- Đó là thứ cậu thích mà cậu không nhớ sao? Tệ thật, lộ cả rồi, haaaa
Cậu ta chợt cầm lấy tay anh mà giải thích:
- Chỉ là em không thích nữa, thật đấy…
Anh dựt tay mình ra rồi lùi về sau:
- Vậy cậu còn nhớ tên tôi không? Cái tên mà chỉ có mình cậu biết?
Lần này cậu ta thực sự cứng họng, cả mắt mờ nhòa:
- Em xin lỗi, em lỡ quên, nhưng mà anh phải tin em chứ, anh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-mat-trong-khoang-lang/3548148/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.