Ra khỏi đó cậu mới dám thở mạnh, vừa ngồi vào xe cậu đã gục xuống với đôi mắt đỏ dại. Người mẹ mà cậu luôn cố gắng tìm kiếm vậy mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt cậu một cách dễ dàng. Thậm chí bà ta còn quên đi cậu, Tae Yang ôm lấy ngực trái của mình mà khó thở. Kang Dae dù chả hiểu gì nhưng cũng nhẹ nhàng vỗ lưng cậu:
- Sao vậy, thở chậm thôi, cậu lo lắng cái gì chứ? Hình như cậu sắp khóc rồi, mong chờ ghê
Anh hỏi rất nhiều nhưng cậu đều không trả lời, những tiếng nói bên tai khiến cậu khó chịu, cậu đột nhiên lớn tiếng:
- Anh đừng nói nữa, im đi
Anh tròn mắt khi thấy cậu dám to tiếng:
- Này, cậu lớn tiếng với ai? Nói lại lần nữa tôi nghe, gan cậu lớn nhỉ?
Cậu nhắm mắt rồi ngả vào sau ghế, chẳng biết bằng cách nào những giọt nước mắt đau khổ thực sự đã rơi trên gò má cậu. Tae Yang chẳng còn muốn chịu đựng bất cứ thứ gì nữa vì cảm xúc bây giờ rất hỗn độn. Lần cuối khóc là vì mẹ và lần tiếp theo sau 20 năm cũng là vì mẹ, hoặc cũng đơn giản là vì cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi có anh bên cạnh:
- Tôi mệt quá, hình như… hức…
Cậu òa lên khóc như một đứa trẻ, nước mắt chảy ướt cổ chiếc áo sơ mi trắng. Tae Yang ôm lấy mặt rồi đập mạnh vào cửa, Kang Dae giật mình mà vội vàng túm lấy cổ cậu:
- Này, làm gì vậy, sao lại đập đầu vào đấy, điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-mat-trong-khoang-lang/3548141/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.