Sau đó anh cũng ra ngoài làm việc vì anh đang định thành lập công ty của riêng mình và định rời khỏi mấy thứ chết chóc đó. Cậu đứng cho tới khi xe của anh đi mất rồi mới dám vào trong nhà. Cậu lại bắt đầu với những công việc vốn đã quen thuộc nhưng hôm nay có lẽ vất vả hơn nhiều....
Cậu như thường lệ sẽ ra ngoài hồ trước nhà vào buổi xế chiều. Ánh nắng chẳng còn gay gắt mà đã dịu đi, thi thoảng sẽ là những cơn gió lạnh. Cậu ngồi đó rất lâu cho tới khi Kang Dae từ phía xa cũng đi tới để ngồi. Anh không tạo ra tiếng động, chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống mà nhìn về hướng cậu đang nhìn. Đột nhiên anh nghiêng đầu nhìn về phía cậu:
- Tôi cảm thấy cậu có chút kì lạ...
- Hửm, kì lạ cái gì?
- Hình như.... tôi chưa từng thấy cậu khóc... Tôi không biết sau lưng tôi thì thế nào nhưng quả thật, trước mọi tình huống tôi cũng chưa từng thấy cậu khóc lóc cầu xin. Cậu bị cắt mất tuyến lệ đem bán rồi à?
Cậu cười nhẹ rồi gục mặt xuống:
- Chỉ là tôi không dám khóc chứ không phải không thể khóc. Chẳng có ai để tôi dựa vào cả, tôi cảm thấy mọi thứ cứ như giả vậy, dù sao có khóc cũng chả thay đổi được gì... Nhớ không nhầm thì lần cuối tôi khóc có lẽ là từ lúc mẹ bỏ đi, đó là lần đầu cũng như lần cuối tôi khóc đến ngất đi như thế...
Họ im lặng một hồi thì Kang Dae lại hỏi:
- Mẹ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-mat-trong-khoang-lang/3548127/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.