Câu nói đó cứ lặp đilặp lại trong đầu em, nó như một mớ bòng bong khiến cả người em cứng đờ, khônghề nhúc nhích được một cái. Nước mắt giàn giụa lăn dài trên hai gò má, ánh mắtem vô định hướng về một nơi nào đó, màng nước ấy đã làm nhòe đi đôi mắt trongveo của em. Tim em đau thắt lại, đầu óc trống rỗng không còn nghĩ ngợi đượcđiều gì.
Rất lâu sau em cũngkhông hề lên tiếng.
Hắn chăm chú nhìn em,nhìn vào gương mặt thất thần vô hồn đó, hắn muốn biết em đang nghĩ gì nhưngtuyệt nhiên lại không cách nào biết được. Hắn biết em đang rất đau, đau đến nỗikhông nói được lời nào. Nhưng nhìn em đau, trong lòng hắn còn đau hơn gấp ngànlần. Nỗi ân hận đang giằn xé tâm can hắn, bópnát trái tim hắn. Hắn đã nói ra một chuyện mà hắn chắc rằng em sẽ không bao giờtha thứ cho hắn, vĩnh viễn không. Việc này vốn dĩ chỉ có một mình hắn và Lizbiết, nếu hắn không nói, Liz cũng không nói thì có lẽ cả đời này em sẽ khôngbao giờ biết. Vốn dĩ hắn có tới hai sự lựa chọn: một là nói ra, còn hai là giữim lặng mãi mãi nhưng hắn đã lựa chọn phương án thứ nhất. Hơn ai hết, hắn biếtrất rõ một điều yêu nhau là không bao giờ lừa dối hay giấu giếm nhau bất cứđiều gì. Và vì yêu em nên hắn chấp nhận nói ra sự thật.
- Anh chính là cậu bénăm xưa mà em nói, lúc đó anh đã nhìn thấy em. Từ lúc bắt đầu nghe em kể, anhđã biết mình chính là kẻ đã giết chết ba mẹ em. Tuy anh không phải là ngườitrực tiếp ra tay giết họ nhưng nếu không có lệnh của anh thì bọn thuộc hạ đãkhông ra tay giết ba mẹ em. Bây giờ em đã biết được mọi chuyện rồi, anh khôngbiết phải nói gì hơn ngoài ba tiếng "xin lỗi em". - Hắn gục mặt lênchân em, che đi ánh mắt buồn bã và đau xót.
Hắn càng nói nước mắtem càng rơi nhiều hơn, mắt em vẫn nhìn vào khoảng không vô định. Em không biếtphải nói gì với hắn lúc này, mọi từ ngữ trong đầu em dường như đã hoàn toànbiến mất, trong người em bây giờ chỉ còn lại một cảm giác mà thôi, đó là đau.
Phải! Em đang đau lắm!Rất đau nữa là đằng khác. Chuyện hắn nói hắn là người đã gián tiếp giết ba mẹem, em không thể nào tin được. Em ước đây chỉ là cơn ác mộng và sau khi ngủ dậynó sẽ biến mất. Cảm xúc trong em giờ đây là một mớ hỗn độn, lời hắn nói nhưhàng ngàn nhát dao đâm vào tim em, dù là nghe rất rõ nhưng em vẫn không dám tinnó là sự thật, một sự thật quá mức đau lòng.
- Tại sao? - Đến bâygiờ em mới chịu lên tiếng, giọng nói nghèn nghẹn của em khiến hắn phải ngướclên nhìn. Em cũng nhìn lại hắn bằng đôi mắt đẫm lệ. - Nếu đã biết... tại saoanh còn nói ra cho em biết để làm gì? Tại sao anh không chôn nó vào quá khứluôn đi? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Sau mỗi câu hỏi tạisao, em đều đánh vào người hắn một cái, sau đó đẩy hắn ra, bỏ chạy vào phòngrồi đóng cửa lại. Hắn không đuổi theo em, chỉ nhìn vào cửa phòng em một cáchbuồn bã.
Puppy lúc bấy giờ mới từ sau ghế sofa chạyra, nó đứng trước mặt hắn và nhìn hắn bằng ánh mắt thương tâm. Hắn cũng nhìnlại nó, sau đó bế nó lên và bỏ vào phòng em. Tuy hắn chỉ hé cửa một chút nhưngcũng đủ để hắn thấy một dáng người nhỏ bé đang gục mặt khóc trên giường. Timhắn lại một lần nữa nhói lên, hắn rất muốn chạy đến và ôm em vào lòng, dỗ dànhnhưng hắn biết bây giờ hắn đã không còn cái quyền đó. Bàn tay bẩn thỉu của hắnkhông được quyền chạm vào người em, nên việc bây giờ mà hắn có thể làm là đểPuppy thay hắn ở bên cạnh em.
Ngồi trên giường, nướcmắt trên mặt em không ngừng chảy, nó cứ chảy hoài như không muốn dừng lại. Emđang nhớ về ba mẹ, nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc của em với họ và nhớ lạinhững gì ba mẹ đã dạy em.
"Sống ở đời đừngbao giờ ghét bỏ hay thù hận ai, nếu như con ghét bỏ hay thù hận một ai đó thìcũng giống như có một tảng đá đè nặng lên vai con và tâm hồn con sẽ chẳng baogiờ được thanh thản. Vì vậy, con đừng ghét và cũng đừng hận bất cứ ai để cholòng mình được thanh thản, con nhé!"
Lời ba dạy vẫn còn văngvẳng bên tai em, em nhớ chứ, những lời ba mẹ dạy em không bao giờ dám quên.Nhưng em đau lắm, dù em không ghét hay hận ai nhưng sao lòng em vẫn cứ nặng nềnhư thế?
Em không chỉ nhớ lại kỷniệm của em với ba mẹ mà ngay cả những kỷ niệm với hắn, em cũng nhớ. Khoảngthời gian em vui nhất chính là ngày sinh nhật, em nhớ hắn đã làm em vui như thếnào. Em còn tưởng niềm vui đó sẽ kéo dài rất lâu nhưng đùng một cái nó đã biếnmất chỉ trong chốc lát. Niềm vui em còn chưa tận hưởng hết thì nỗi buồn đã kéotới, lấp mất những niềm vui, hạnh phúc trước đó. Hôm qua trên môi em vẫn cònvương vấn nụ cười vậy mà hôm nay, nước mắt em đã rơi đầm đìa. Hôm qua và hômnay, hai ngày gần kề nhau như thế nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn đếnvậy?
Tâm trạng em không tốtthì hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Trong phòng, hắn định lấy một điếu thuốc rahút nhưng nhớ lại lời hứa với em, hắn liền vứt cả gói vào sọt rác. Những gì hắnhứa với em nhất định hắn sẽ làm được. Hắn đã hứa sẽ không hút thuốc thì hắn sẽkhông hút, hắn không phải là một kẻ nói hai lời. Hắn đi tới vách tường sátphòng em rồi từ từ ngồi xuống. Ánh mắt chứa đựng nỗi buồn vô hạn nhìn vào ngôisao thủy tinh trong lòng bàn tay. Nó không phải là một ngôi sao bình thường, mànó là quà sinh nhật đầu tiên em làm tặng hắn. Vì nó được làm bằng giấy nên nếukhông cẩn thận thì nó sẽ bị nhàu nhĩ khi cầm chặt hoặc sẽ bị rách khi ướt nước.Hắn vì không muốn món quà đầu tiên em tặng hắn bị hỏng nên hắn đã cho người làmthêm một lớp thủy tinh khá dày bao quanh nó. Bên trong là giấy xanh, còn bênngoài là thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy một màu xanh rõ rệt bên trong.Vì có lớp cứng bảo vệ nên dù có rớt hay ướt thì cũng chẳng sao cả.
Nắm chặt ngôi sao trongtay rồi nhẹ nhàng đặt lên ngực trái - nơi trái tim của hắn đang không ngừng vìem mà rỉ máu. Đôi mắt hắn nhắm lại, luôn miệng gọi tên em.
Ngoài trời, mưa bắt đầurơi, ban đầu chỉ là những giọt mưa lất phất không đáng kể nhưng sau đó một trậnmưa lớn liền đổ ập xuống. Tiếng mưa rơi như ai oán, như tâm trạng u ám của đôitrẻ đang mỗi người một nơi kia.
…
Một ngày, hai ngày rồiba ngày trôi qua, hắn chưa hề thấy em ra khỏi phòng lấy nửa bước, thức ăn đượcmang đến rồi mang đi hắn cũng không thấy bóng dáng em đâu. Mấy hôm nay, hắnkhông hề đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà và đứng canh trước cửa phòng em. Sự việchôm nay giống như lần em bị bắt cóc, sau lần đó em cũng tự nhốt mình trongphòng thế này. Hắn nhớ lúc đó em rất ngoan, rất nghe lời, hắn chỉ kêu một tiếnglà em dạ ngay. Nhưng lần này em có còn ngoan ngoãn nghe lời hắn như lần đó nữakhông? Em sẽ dạ ngay khi hắn bảo hay sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy thù hậnvà quay mặt đi hướng khác không thèm trả lời?
Đã ba ngày rồi em khôngăn, không uống và cũng không ra khỏi phòng, điều đó làm hắn rất lo. Nhiều lầnhắn muốn mặc kệ tất cả để chạy vào xem em thế nào nhưng lý trí hắn lại khôngcho phép. Hắn không còn mặt mũi nào để đối diện với em và chắc em cũng khôngmuốn nhìn thấy mặt hắn nên hắn đã nhờ đến sự giúp đỡ của Liz. Khi Liz từ phòngem bước ra, trên mặt cậu là vẻ lo lắng và tràn đầy ưu thương nói với hắn là embị sốt cao và cần phải gọi bác sĩ gấp. Hắn nghe lời cậu đi gọi bác sĩ tư tới đểkhám bệnh cho em. Hắn đứng bên ngoài, đi đi lại lại trước cửa phòng em, vẻ lolắng thể hiện rõ trên gương mặt anh tuấn. Một lát sau, vị bác sĩ già ấy bướcra, bằng chất giọng ôn hòa, ông nói với hắn:
- Cô ấy do không ănuống điều độ nên ảnh hưởng tới sức khỏe gây suy nhược cơ thể. Cô ấy cần phảibồi dưỡng và nghỉ ngơi nhiều hơn để mau chóng bình phục.
Sau khi tiễn vị bác sĩấy về, hắn đứng do dự ngoài cửa một lúc rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Em đang nằmmê man trên giường, hoàn toàn không hay biết có người bước vào. Hắn tiến lạichỗ em và ngồi xuống bên cạnh mép giường, âm thầm, lặng kẽ quan sát gương mặtnhợt nhạt và thân hình tiều tụy của em. Mới có mấy ngày không gặp mà em đãthành ra thế này rồi sao? Em thật làm cho hắn đau lòng quá!
Ngồi một lúc, hắn đilấy khăn lạnh lau mặt cho em rồi chườm khăn lên trán em, cứ dăm ba phút là hắnlại đổi khăn một lần để em mau hạ sốt. Từ lúc em bị sốt cho đến giờ, hắn lúcnào cũng túc trực bên giường em. Lúc em mở miệng bảo khát nước, hắn liền gậtđầu rồi chạy đi lấy nước cho em nhưng khi nước vừa được đem đến thì em đã chìmvào cơn mê man, đôi môi hồng hào của em bây giờ đã trở nên khô nứt nẻ vì thiếunước. Sợ em khát nên hắn chạy đi lấy cái ống hút rồi đưa từng chút, từng chútnước vào miệng em, em cũng ngoan ngoãn nuốt xuống. Khi hắn đưa tay sờ trán em,thấy em vẫn còn sốt rất cao, hắn không khỏi đau buồn, lo lắng.
Ngồi bên giường, hắnnhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nóng hổi của em khẽ áp lên mặt mình, bàn tay còn lạicủa hắn thì đưa lên sờ vào gương mặt trắng bệch của em, nhìn em như vậy hắnkhông kìm nổi nước mắt. Cố kìm lòng, hắn quyết định nói với em những điều màhắn không bao giờ muốn.
- Anh xin lỗi! Anh biếtdù có cả trăm, cả ngàn lời xin lỗi của mình cũng không có tác dụng nhưng xinem, xin em đừng hành hạ bản thân mình như thế. Anh biết anh sai rồi, lẽ ra anhkhông nên hại chết ba mẹ em và bắt em vào đây. Vì anh, em đã phải chịu rấtnhiều tổn thương, em đau nhưng không dám kêu, em khóc nhưng không dám bật thànhtiếng. Nhưng anh hứa với em, chỉ cần em khỏe lại anh sẽ để em ra đi và sẽ trảlại toàn bộ những gì đáng ra nên thuộc về em. Anh sẽ không níu giữ em lại, anhcũng không cầu mong em tha thứ, anh chỉ cần em sống tốt, sống hạnh phúc và hơnnữa hãy quên anh đi, xem như anh và em chưa từng gặp nhau. Anh sẽ không làmphiền hay quấy rầy cuộc sống của em, chỉ cần em khỏe lại thôi. Anh biết khi anhquyết định nói ra sự thật thì sẽ làm cho em đau khổ nhưng anh không muốn giấuem, em cần phải biết rõ người mà em đang yêu là ai. Lẽ ra anh không nên yêu emvà cũng không nên để cho em có cơ hội yêu anh. Vì như thế chúng ta sẽ không cókết cục như vậy. Anh xin lỗi!
Trước sau vẫn là câuxin lỗi, từ khi yêu em, lời xin lỗi hắn nói với em còn nhiều hơn những lời yêuthương tha thiết. Hắn đã mang trên mình quá nhiều tội lỗi nên việc hắn xin lỗiem cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cuộc đời em đã bị giam cầm ở Leaders quálâu nên bây giờ em cần được giải thoát. Em là biển, mà biển là của thiên nhiên,là của chung chứ không phải của riêng hắn. Vì thế, hắn sẽ trả em lại với thiênnhiên và đưa em về với biển cả.
Tuy nói là giam cầmnhưng trong lòng hắn… em đã sớm được tự do.
Chẳng biết vì sao và dođâu mà khi hắn nói xong nước mắt của cả em và hắn đều rơi xuống cùng lúc. Nướcmắt của hắn rơi xuống tay em, còn nước mắt của em vừa rơi xuống liền thấm vàomái tóc đen nhánh của mình. Cả hai đang cùng một tâm trạng, một nỗi đau màkhông ai có thể thấu được ngoài họ.
Nói xong hết những lờitận đáy lòng, hắn nhẹ đặt bàn tay em vào trong chăn, hôn nhẹ lên trán em rồiquay đi nhưng chợt cánh tay hắn bị em níu lại. Giọng em thều thào, mang theomột chút van lơn:
- Anh đừng đi! Đừng bỏem lại một mình!
- Được, anh sẽ không điđâu hết, anh sẽ ở lại đây với em.
Em mỉm cười với hắn rồilại chìm dần vào giấc ngủ sâu. Hắn nhìn em, lại không kìm được nước mắt. Tronggiây phút này đây, hắn không biết phải nói gì hơn ngoài hai từ xin lỗi, xin lỗiem vì tất cả những gì mà hắn đã gây ra cho em.
Hôm sau, em tỉnh dậy,nhờ hắn thường xuyên chườm khăn nên em đã bớtsốt. Em lấy cái khăn trên trán xuống để qua một bên sau đó ngồi dậy, kê gối saulưng rồi dựa vào thành giường.
Cùng lúc đó, hắn từngoài bước vào, trên tay đang bưng một tô cháo nóng hổi và một ly nước ấm. Thấyem đã tỉnh, hắn vui mừng ra mặt nhưng đâu đó vẫn còn một chút khó xử.
- Em tỉnh rồi! - Hắnđặt tô cháo và ly nước lên bàn rồi ngồi xuống cạnh em, đưa tay sờ trán em, cảmnhận được em đã đỡ sốt hơn hôm qua, hắn cười nhẹ rồi bưng tô cháo lên. - Em ănmột chút đi rồi uống thuốc.
Em cười nhẹ với hắn rồicầm lấy tô cháo nhưng hắn lại đưa ra hướng khác, nói:
- Để anh.
Rồi hắn vừa thổi vừađút từng muỗng cho em, nhìn em ngoan ngoãn ăn hắn rất vui nhưng không dám hémiệng cười trước mặt em. Mọi điều bây giờ hắn muốn làm rất khó có thể thực hiệnđược. Mọi cảm xúc hắn đều nén lại trong lòng, cứ liên hồi đút cho em ăn. Saukhi em ăn xong, hắn lấy khăn lau miệng cho em rồi lấy thuốc cho em uống.
- Em đã thấy đỡ hơnchưa? - Hắn đặt ly nước lên bàn.
Em gật đầu thay cho câutrả lời, trên môi vẫn là nụ cười thường trực. Hắn nhìn em cười, trong lòng cảmthấy rất ấm áp, ít ra em đã không bài xích hay xa lánh hắn, ít ra em còn có thểmỉm cười với hắn.
Hắn nắm lấy tay em, đưalên miệng mình hôn nhẹ, sau đó cất giọng hỏi:
- Em có ghét anh không?Có hận anh không?
Em không gật đầu cũngchẳng lắc đầu, chỉ đưa mắt nhìn hắn, không chớp lấy một cái nhưng nụ cười vẫnkhông thay đổi.
Thấy em không trả lời,mi mắt chợt rũ xuống, hắn thật ngốc nghếch khi hỏi em câu hỏi mà hắn đã biết rõcâu trả lời. Sau một lúc trầm tư, hắn vội lảng sang chuyện khác:
- Vết thương trên tránem còn đau không? - Giọng hắn rất nhẹ và êm, tựa như một cơn gió thoảng.
Em vẫn không trả lời,chỉ lắc đầu và kiên nhẫn ngồi đó chờ hắn nói tiếp. Mi mắt hắn lại rũ xuống mộtlần nữa, hắn muốn nghe tiếng nói trong trẻo của em trước khi nói ra một chuyện quantrọng sắp tới. Dù không muốn và cũng không đành lòng nhưng hắn biết em đang rấtmuốn nghe, chắc chắn khi nghe xong, em sẽ còn cười tươi hơn bây giờ.
- Sau khi em khỏi bệnh,anh sẽ để em rời khỏi đây và sẽ trả lại toàn bộ những gì thuộc về gia đình em.- Hắn cười chua xót. - Nhưng trước khi đi, em có thể tha thứ cho anh không?
Hắn tha thiết nhìn em,mặc dù biết hắn không có quyền xin em tha thứ nhưng trước khi không còn nhìnthấy em nữa, hắn muốn được em tha thứ, vì chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy nhẹlòng.
Em trước sau vẫn khôngmở lời, cứ im lặng và duy trì nụ cười trên môi. Nhìn thấy gương mặt nhợt nhạtvà đôi mắt thâm quầng của hắn mà em không khỏi chạnh lòng. Em biết trong khoảngthời gian em sốt cao, hắn đã thức trắng đêm để canh chừng em, thường xuyên thaykhăn chườm trán em. Những gì đêm qua hắn nói, em đã nghe không sót một một chữvì lúc đó em vốn đã tỉnh. Em biết khi hắn nói ra những lời đó, hắn đã khóc. Emcó thể cảm nhận được giọt nước mắt ấm nóng của hắn lăn dài trên tay em. Nghehắn nói, em nằm trên giường bệnh cũng không kìm nổi nước mắt.
- Làm sao em có thể thathứ cho anh khi mà… - Em đưa tay sờ lên mặt hắn, ánh mắt trìu mến nhìn hắntrong khi hắn đang thấp thỏm lo âu. - Em chưa bao giờ hận anh?
Câu nói cuối cùng củaem làm cho mọi buồn phiền, lo âu trong lòng hắn bỗng chốc tan biến, ngây ngườimột lúc hắn hỏi lại em câu hỏi trước đó của mình:
- Em không ghét, khônghận anh sao?
Em nhẹ ôm lấy hắn, thấpgiọng nói:
- Ghét anh? Hận anh?Những câu hỏi đó dù một lần em cũng chưa từng nghĩ tới. - Sau đó em buông hắnra, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi. - Anh có biết tại sao ngày đó em lại giữ đượcmạng sống của mình không?
- Tại vì em đã chạy thoát khỏi nơi đó. -Hắn trả lời, trong lòng vẫn còn hoài nghi.
- Không phải. - Em lắcđầu. - Đó là tại vì anh đã tha chết cho em. Ngày đó khi em chạy đi vốn dĩ anhcó thể cho người hoặc có thể tự mình đuổi theo để bắt em lại nhưng anh đã khônglàm thế, anh đã để cho em chạy thoát một cách dễ dàng. Vì vậy có thể nói, mạngsống này của em là do anh ban cho.
Hắn thoáng sững sờ vàigiây, sau đó mỉm cười rồi ôm em vào lòng. Em nói phải, ngày đó vốn dĩ hắn cóthể đuổi theo để bắt em lại nhưng hắn đã cố tình để em chạy thoát. Vì lúc đótim hắn đã vì em mà rung động.
Cứ tưởng rằng cô béngày đó giờ đã lưu lạc ở chốn xa xôi nào đó nhưng thật không ngờ rằng bây giờlại đang ở trong vòng tay hắn. Trái đất này đúng là tròn thật, đi một vòng lớncuối cùng cũng trở trở về thời điểm xuất phát.
Suốt mấy ngày qua, hắn đã rất lo sợ, sợrằng khi em tỉnh dậy hắn phải nói gì với em trước tiên. Lúc đó hắn còn sợ rằngem sẽ hận hắn đến chết đi sống lại nhưng em không những không hận hắn mà cònbảo mạng sống của em là do hắn ban cho. Ông trời thật trớ trêu, để hắn chìmtrong bể khổ một thời gian rồi lại cho hắn nếm trải mùi vị của hạnh phúc. Nhưngcũng thật cám ơn ông, đã để cho hắn cuộc đời này được yêu em.
- Hứa với em, nếu saunày có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng bắt em phải ngừng yêu anh. Anh có thể kêuem làm bất cứ việc gì nhưng việc ngừng yêu anh là em không làm được. - Vừa nóiem vừa ôm hắn chặt hơn.
- Được, anh hứa với em.- Hắn cười rồi cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu em.
Em và hắn coi như vừatrải qua một thử thách lớn để khẳng định tình yêu của mình dành cho đối phương.Trong tình yêu ngoài sự tin tưởng thì lòng vị tha cũng được xem là một phần tấtyếu.
…
Hôm nay là ngày mà hắnđược ông Henry trao cho quyền thừa kế tổ chức Leaders và cũng là ngày gây tranhcãi nhiều nhất giữa hai cha con họ.
Buổi lễ được diễn ra ởmột hội trường lớn trong Leaders và tập hợp toàn thể nhân viên có mặt trong tổchức, ngoại trừ những người đầu bếp và những người giúp việc. Đáng lẽ lễ thừakế được diễn ra rất suôn sẻ nếu như không có sự xuất hiện của em - người giúpviệc của nhà hắn, theo mọi người là vậy.
Thấy mọi người ai cũngnhìn mình bằng ánh mắt kì thị, bước chân em vô tình lùi về phía sau vài bướcnhưng rất nhanh, bàn tay rắn rỏi của hắn đã vòng qua eo em và kéo sát vào ngườimình.
- Đừng sợ! Đã có anh ởđây, không ai dám làm gì em đâu. - Hắn kề môi nói nhỏ vào tai em để trấn antinh thần đang bị những người kia áp đảo của em.
Hành động thân mật củahắn khiến cho những người đang có mặt tại đây đều sửng sốt và kinh ngạc, trongđó có cả cha hắn. Từ khi hắn dẫn em theo, mắt ông không khi nào rời khỏi bọnhọ. Sau khi phát biểu và trao quyền thừa kế xong, ông đi xuống phía dưới đứngđể nhường lại vị trí cho hắn lên phát biểu.
Khi hắn nắm tay em lênbục thì ngay lập tức, tay em bị cha hắn kéo lại, giọng ông từ tốn:
- Một mình con lênthôi, không cần phải dẫn nó theo.
Trong khi em đang lúngtúng không biết làm gì thì hắn giằng tay ông ra khỏi tay em, mạnh miệng bảo:
- Không cần cha lo.
Rồi hắn kéo em đi trước ánh nhìn tóe lửacủa ông và hàng trăm cặp mắt ngơ ngác của đám nhân viên.
Đứng trước toàn thểnhân viên trong Leaders, hắn dõng dạc nói tonhưng những lời hắn nói ra hoàn toàn không có gì liên quan đến việc thừa kế:
- Hôm nay tôi đứng đâylà để thông báo cho mọi người biết một tin. Người con gái đang đứng bên cạnhtôi đây tên của cô ấy là Sea, trước kia cô ấy từng là người giúp việc của tôi,còn bây giờ cô ấy là người yêu của tôi. Có thể mọi người rất ngạc nhiên và chorằng tôi bị điên nên mới nói ra những lời như thế nhưng tôi chắc chắn với mọingười rằng, ngay tại thời điểm này tôi hoàn toàn rất tỉnh táo và những gì màtôi vừa mới nói là sự thật.
Hắn vừa dứt lời thì lậptức bên dưới vang lên những lời xì xầm bàn tán. Andrea và Liz lặng lẽ đứng immột góc để quan sát tình hình. Jane đứng cạnh ba cô, cô tức lắm nên lay lay tayông ra hiệu bảo ông lên tiếng. Hiểu được ý cô ông liền nói:
- Cô ta là người yêucủa con vậy còn Jane là gì? Từ nhỏ nó đã được định sẵn là vợ tương lai của con,lúc đó con không phản đối vậy tại sao bây giờ con lại…
- Bác à, con không phảnđối nhưng cũng không có nghĩa là con đồng ý, huống chi lúc đó đều là ý của haibên gia đình chứ đâu phải là ý riêng của con. Hơn nữa, con không yêu Jane,người con yêu là Sea và chắc chắn sau này cô ấy sẽ làm vợ và làm mẹ của nhữngđứa con con. - Hắn ôm ngang eo em và quay về phía em cười một cái.
- Con…
Lời nói của hắn khiếnông không nói được câu nào, chỉ biết im lặng và ôm cục tức trong lòng. Janeđứng bên ông, nghe hắn nói thế thì tức lắm, hắn dám ở trước mặt mọi người bảolà không yêu cô sao? Giận tới mặt đỏ tía tai, cô định lên tiếng phản đối thì cóngười đã nhanh hơn cô một bước.
- Ta không đồng ý.
Một giọng nói trầm khànvà đầy uy nghiêm vang lên, đồng loạt những ánh mắt đều hướng về người đó, làcha hắn.
- Nó chỉ là một đứagiúp việc nghèo hèn, nó vốn không đủ tư cách để làm vợ con. Chẳng lẽ con đãquên mất quy định của Leaders rồi sao? - Cha hắn tiến lên phía trước, đứng đốidiện với hắn, kiên định nói.
Những lời hắn của ôngkhông những không khiến hắn chùn bước hay lo lắng mà ngược lại hắn còn cườikhẩy một cái, lời nói của hắn còn kiên định hơn cả ông:
- Đương nhiên là conkhông quên nhưng có một chuyện mà cha và mọi người chưa biết. Sea không phải làmột người nghèo hèn như mọi người đã nghĩ, cô ấy vốn là con gái của một chủtiệm vàng lớn ở thành phố Los Angeles, có tên là Big Sea. Vì tổ chức của chúngta mà ba mẹ của cô ấy phải chết và nếu như không vì tổ chức thì cô ấy vẫn cònlà một tiểu thư danh giá. Suy cho cùng thì cô ấy không những có đủ tư cách màcòn thừa tư cách để trở thành vợ con. Câu trả lời này, đã khiến cha hài lòngrồi chứ? - Hắn nhếch môi và nhìn về ánh mắt đang trợn trừng lên của ông mà hếtsức hả dạ.
Phía dưới những lời xìxầm một lần nữa lại vang lên, ai cũng đều ngạc nhiên về chuyện mà hắn vừa kể,trong đó có cả Andrea. Anh thật không ngờ em lại là con của một ông chủ tiệmvàng lớn bị đánh cướp cách đây nhiều năm. Nếu anh nhớ không lầm thì trong hồ sơnhững tiệm vàng mà Leaders cướp được có một tiệm vàng tên là Big Sea. Anh nhíumày nhưng sau đó lại khẽ cười rồi tiếp tục hướng mắt về phía hai người đang làtâm điểm chú ý trên kia.
- Nhưng hiện tại nó vẫnlà đứa nghèo hèn. - Ông Henry vẫn không chịu thua.
- Vậy nếu như con trảlại toàn bộ những gì đáng ra nên thuộc về cô ấy thì sao? Chắc được chứ?
Câu hỏi của hắn khiếncho mọi người ai nấy đều sửng sốt, ngay cả em cũng vậy. Dù có nghe hắn nóitrước đó nhưng em cũng không ngờ là hắn lại có thể nói trước mặt mọi người.
- Con không thể làmthế. - Ông giận dữ tột độ.
- Con hoàn toàn có thểlàm thế nếu như cha không đồng ý cho con và Sea ở bên nhau. Vì vậy, một là côấy sẽ làm vợ tương lai của con, còn hai là… con sẽ từ bỏ Leaders, từ bỏ quyềnthừa kế và chấp nhận ra đi với hai bàn tay trắng. Cha cứ suy nghĩ kĩ đi.
Nói xong câu đó, hắnkéo tay em ra khỏi hội trường trước những ánh mắt ngỡ ngàng của bọn họ. Trongđó có hai ánh nhìn giận dữ của ông Henry và Jane nhưng cũng có hai ánh nhìn hàilòng từ phía Liz và Andrea.
“Cậu làm tốt lắm!” -Liz nghĩ thầm.
“Cuối cùng em cũng tìmđược hạnh phúc cho mình rồi. Sea à! Chắc anh cũng nên từ bỏ đi thôi.” - Andreamỉm cười nhìn về phía bóng lưng em và hắn đang dần khuất.
Đi bên cạnh hắn, emkhông giấu được sự vui mừng. Những lời hắn nói trước mọi người khi nãy làm emrất cảm động, em tin là tình yêu của mình trao cho hắn là hoàn toàn đúng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]