Bẵng đi một thời giandài, trong thời gian đó em đã rất vui. Câu hỏi em thường tự hỏi mình là tại saohắn lại biết chỗ em bị bắt mà đến cứu đã có câu trả lời. Hắn nói với em, nếukhông nhờ Puppy, có lẽ hắn sẽ không thể nào biết được chỗ của em. Qua chuyệnlần đó, không chỉ em mà ngay cả hắn cũng thấy thương nó nhiều hơn. Hắn thườnghay đùa nghịch cùng nó và khi thức ăn của nó hết, hắn đã bỏ tiền túi của mìnhra để mua. Không những thế, hắn còn trả tiền lương hàng tháng cho em nữa. Lúcđó em nghĩ hắn đã quên mất điều kiện của mình trước đó nên tốt bụng nhắc lạicho hắn nghe, nhưng hắn chỉ trả lời em bằng một câu vô cùng dễ thương:"Tôi không nhớ gì hết." Và thế là tiền lương của em vẫn được nhận đềuđặn và không bị thiếu mất một đồng nào.
Còn hắn, những gì màhắn nói đương nhiên là hắn nhớ, chỉ có điều hắn nói vậy là để em đồng ý nhậnlại tiền lương của mình. Điều kiện lúc trước mà hắn đặt ra chỉ để muốn biết sựlựa chọn của em giữa tiền và Puppy thôi. Và bây giờ hắn đã biết câu trả lời rồinên không cần phải cắt lương của em nữa.
Nhưng cũng vì thế màkhoảng cách giữa em và hắn ngày một gần hơn. Mỗi tối, em với hắn thường hay raban công cùng ngắm sao và trò chuyện. Không gì có thể khiến em vui hơn việcđược đứng cạnh hắn và được nói chuyện với hắn như thế này. Em vui lắm! Nhưngniềm vui đó em chỉ có thể thể hiện ở trong lòng mà thôi.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-khoc/1945773/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.