57. Mẹ
Yên Hồi Nam bật đèn lên, một vầng sáng màu vàng ấm phủ lên mọi chỗ. Anh cười nhẹ, giọng nói trong vắt của bạn nhỏ như còn quanh quẩn đâu đây; và khi nghe tiếng điện thoại đổ chuông, anh vẫn đinh ninh đêm nay sẽ là một đêm giao thừa viên mãn.
Nhưng cái anh nhận được là tiếng còi xe cứu thương, tiếng gió phều phào lúc rạng sáng, tiếng người ồn ào nói chuyện, cùng với điều khiến anh lo nhất, tiếng khóc rấm rứt của Đồng Ngôn.
Cậu trai đầy sức sống cách đây một giờ ôm hôn anh như rơi thụp xuống mặt sông đóng băng, buồn tẻ, trống rỗng và vô hồn. "Em và cha cãi nhau... Phải đến bệnh viện. Chị em bất tỉnh," Đồng Ngôn khóc hoảng. "Bảo Văn Phong về đây. Nhanh lên."
Cuộc gọi ngắt tại đấy, Yên Hồi Nam thậm chí không kịp an ủi hắn. Nhưng hiện thực bẽ bàng chẳng cho anh thời gian suy nghĩ, Văn Phong vừa nhận được tin nhắn không đầu không đuôi của Đồng Ngôn đã gọi thẳng tới. "Này, có chuyện gì vậy? Tôi đang trên đường ra sân bay, điện thoại của bạn nhỏ nhà cậu không liên lạc được." Văn Phong đánh tay lái, chân đạp ga lút cán.
"Cô Đồng bất tỉnh. Họ chắc đang trên xe cứu thương," Yên Hồi Nam cũng lo không kém gì gã. Anh đứng ngây người trong phòng khách hai giây mới sực nhớ tìm chìa khoá lấy quần áo. "Đang lái xe đừng gọi điện thoại, hạ cánh rồi liên hệ sau. Có chuyện gì tôi báo cho cậu."
"Ừ..." Văn Phong do dự, giọng khàn đi trông thấy. "Chuyện xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-khat/3513546/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.