Nhận được tin nhắn của bạn fan nọ là khi Đồng Ngôn vừa tắm ra, đang ngồi trên thảm lướt điện thoại. Free chui tọt vào lòng hắn, mớ lông mềm bị thấm ướt bởi mái tóc còn đang nhỏ giọt.
"Em bám anh quá, làm thế này cũng bị ướt đấy." Đồng Ngôn ngả người ra đẩy trán nó, cực chẳng đã phải đứng dậy sấy tóc.
Phần mềm đang mở, trên trang tin nhắn riêng hiện một dòng tiếng Anh được gieo vần và có âm điệu mang hơi hướm những bản tình thơ trong các vở kịch của Shakespeare chứ không theo phong cách của dòng (thơ) tự do hiện đại.
Card: Xin thứ lỗi cho tôi vì đến bây giờ mới trả lời em. Cũng mong em thứ tha cho sự lỗ mãng và thiếu khiêm nhường này. Em hãy chấp nhận tình cảm của tôi nhé, thứ tình cảm nghèo nàn nông cạn mà tôi chỉ có thể diễn dịch bằng tiền. Đây đã là cách duy nhất của tôi rồi, thưa em.
Thật là một sự lãng mạn kỳ quặc.
Hmm... Có lẽ đây chỉ là chút lòng thành nhưng nếu khăng khăng từ chối e rằng sẽ làm người ta tổn thương và hơn cả, chức năng Reward đã được tắt, sau này hẳn sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa. Đồng Ngôn bấm theo dõi bạn fan này, trả lời.
No taboos: Một lần nữa, cảm ơn bạn đã thích. Tôi tắt chức năng Reward rồi. Nếu sau nay đổi ý và cần trợ giúp, bạn có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào nhé.
Hắn thoát khỏi phần mềm, vừa ôm Free vừa nhắn tin với nhóm kịch.
Cái đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-khat/3495767/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.