Căn hộ một phòng ngủ cách ly khỏi gió và sương giá. Đồng Ngôn tắm ra, thay áo ngủ bằng nhung.
Không có sẵn dầu gội cho thú cưng nên hắn và Yên Hồi Nam chỉ dùng máy sấy hong khô bộ lông nó. Canh đang sôi trên lửa nhỏ. Đồng Ngôn tắt bếp, dặn Yên Hôn Nam trước: "Món ruột của bác Cầm đấy, nhưng canh em nấu chắc chắn sẽ không ngon bằng của bác." Chiếc nồi nhỏ toả hương thơm ngát, Cocker vẫy đuôi tít mù bên đảo bếp.
Em nói vầy là khiêm tốn rồi. Yên Hồi Nam hỏi: "Nếu em thích, vậy anh mời bác Cầm đến London cùng nhé?"
"Thôi đừng," hắn mở nắp nồi, hơi nước phả vào mặt. "Gia đình bác đều ở trong nước, một mình bác tới đây sao mà được. Bác Cầm sẽ nhớ nhà mất. Tay nghề của em cũng không tệ đến vậy."
Nói đoạn, hắn phát hiện Yên Hồi Nam cứ nhìn mình chằm chằm mãi. "Sao vậy," hắn hỏi.
"Không có gì," anh cười, dịu dàng. "Anh thích Ngôn Ngôn quá thôi."
Sao chú nói mấy lời kiểu đó một cách thoải mái và trôi chảy quá vậy. Đồng Ngôn vội đánh mắt đi nhìn Cocker, nó đương ngồi ngoan ngoãn đằng đó. Hắn đánh trống lảng luôn: "Không biết nhà nó ở đâu nhỉ, gia đình hẳn đang lo lắm."
"Ngày mai anh sẽ đi tìm cùng em," Yên Hồi Nam xoa tóc hắn. Anh hong khô cho Cocker, rồi hong khô tới Đồng Ngôn. Anh biết hắn không thích sấy tóc, thích mặc cho nó tự sinh tự diệt. Nhưng đây thực sự là một thói quen không tốt, nhất là khi trời đang vào đông.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-khat/3480340/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.